Quả thật cẩu cẩu không làm Phương Diệc Nhiên phải thất vọng, sáng nào cũng xuất hiện dưới lầu nhà Phương Diệc Nhiên, vẫy đuôi chờ y, đưa y cả đoạn đường tới nơi làm việc, chạng vạng lại ở cửa công ty chờ y rồi cùng y về tới cửa nhà. Sau một tuần như vậy, Phương Diệc Nhiên đã bắt đầu suy nghĩ về vấn đề nếu nuôi nó thì phải nuôi như thế nào, đầu tiên đương nhiên là phải dọn nhà, chung cư hiện tại đang ở không chấp nhận thú nuôi; thứ hai, đương nhiên là lấy được giấy xác nhận cho chó, bằng không bị ai đánh chết cũng không biết đi đâu nói lí lẽ, trong thành phố không cho phép làm giấy xác nhận cho chó cỡ lớn, nhưng chuyện này cũng không khó, nhờ người làm giúp là được; cuối cùng, bản thân nên học nuôi chó thế nào cho tốt, bằng không nếu nó sinh bệnh cũng không biết làm sao. “Nếu như đợi ta tìm được phòng mới, ngươi vẫn theo ta, ta sẽ nuôi ngươi, được không?” Phương Diệc Nhiên ngồi xổm trước mặt cẩu cẩu thương lượng. “Ngươi không nói lời nào coi như là đáp ứng rồi nhé.” Cười tủm tỉm vuốt lông nó, ỷ tại cẩu cẩu nó không biết nói mà bắt nạt. Vẫy tay tạm biệt với cẩu cẩu, vào phòng làm việc chuyện đầu tiên là gọi cho trợ lý đặc biệt nhờ anh ta tìm hộ nhà, đương nhiên phải là nơi cho phép nuôi động vật. Trợ lý tuy không hiểu vì sao Nhà thiết kế Phương lại đột nhiên muốn đổi nơi ở, bất quá cũng không hỏi nhiều, suy nghĩ của nghệ thuật gia không phải là thứ người thường có thể lý giải. Nhà mới nhanh chóng tìm được, còn gần công ty hơn nơi ở hiện tại, Phương Diệc Nhiên nhìn phòng ở, một căn nhà trọ hơn một trăm hai mươi mét vuông, có thể nói là xa hoa, cả bức tường trong phòng khách để chiếu phim, phòng ngủ cùng phòng làm việc cực rộng, bố trí khá giản dị ấm áp, cơ bản Phương Diệc Nhiên chỉ cần thêm bàn vẽ nữa là được; nhà tắm chính thì trang trí cực kỳ thẩm mỹ, không gian gần ba mươi mét vuông, lại có thể phân thành một bể bơi nhỏ hình rẻ quạt và một bồn tắm massage lớn; trong bếp cũng đầy đủ trang thiết bị. Điều khiến Phương Diệc Nhiên thấy thỏa mãn chính là lại còn có vườn ban công, có khoảng vườn này thì cẩu cẩu ở nhà cũng không đến mức quá buồn chán, có điều lan can phải đổi lại, nếu không cẩu cẩu bất cẩn nhảy ra thì không ổn. Phương Diệc Nhiên rất thỏa mãn, chỉ có điều chủ nhà chỉ muốn bán, không chịu cho thuê, nói là cho thuê sợ họ làm hỏng phòng và thiết bị, hơn nữa nếu hắn không phải di cư ra nước ngoài thì phongmy.wordpress.com Page 12 cũng tiếc không muốn bán nơi này. Một căn hộ tiện nghi như vậy đươn nhiên giá trị xa xỉ, chí ít
cũng khiến trợ lý đi theo bất ngờ tới nhảy dựng, thầm nghĩ chỉ sợ cả đời mình cũng không mua nổi. Cũng may Phương Diệc Nhiên coi như có chút gia thế, lại chưa từng mua nhà, lần này mua thì mua, dù sao bản thân cũng thích căn hộ này, coi như là đầu tư cũng không thiệt, sảng khoái thanh toán tiền luôn một lần, Phương Diệc Nhiên chính thức trở thành chủ nhân mới, quay về nhà cũ thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi liền dọn tới ở, thật đúng với câu ‘xách túi chuyển nhà’. (nguyên văn: ‘Linh bao nhập trụ’ nghĩa đen là xách túi vào ở, để chỉ việc chuyển tới ở nơi đã đầy đủ tiện nghi, chỉ cần mang một cái túi là có thể vào ở, không cần phải mua sắm các loại đồ dùng trong nhà) *** Vừa xong việc, Phương Diệc Nhiên liền kích động chuẩn bị xuống lầu đi tìm cẩu cẩu để đưa nó về nhà, rồi lại bị Chu Viêm tóm được trong thang máy. Một tay ôm vai y, hung hãn nói: “Không phải đã nói mời tôi uống rượu sao? Muốn xù đúng không!” Phương DIệc Nhiên tức giận thúc hắn một cái, “Gấp cái gì, Chu đại thiếu gia cậu còn thiếu người mời đi uống chắc?” “Nghe nói cậu mua căn hộ mới rồi, chúc mừng chuyển nhà a, mời tôi tới nhà mới ăn chơi chứ?” “Tin tức của cậu nhanh thật đấy, vừa mới mua xong cậu đã biết rồi.” “Ai bảo cậu là nhà thiết kế Phương, là nhân vật làm mưa làm gió ở công ty, hễ có chút động tĩnh nhỏ nào thì trong công ty đều truyền khắp rồi.” Chu Viêm cười. Phương Diệc Nhiên nhíu mày, mình mà gọi là làm mưa làm gió gì đâu, cái cậu trai đẹp nam nữ đều không chê trước mặt này mới nên được gọi như thế, liền từ chối: “Nhà cửa còn chưa dọn dẹp xong, để lần sau đi.” Y muốn cẩu cẩu là người đầu tiên tới nhà mới của mình, dù sao sau này nó cũng coi như là một thành viên trong nhà. “Lại lần sau! Mãi không thấy cái ‘lần sau’ của cậu ở đâu.” Chu Viêm bất mãn lẩm bẩm. “Lần này là thật mà, cuối tuần được không, mời tới nhà tôi uống rượu.” “Nói rồi đấy nhé, tôi nhớ thương bình Valandraud của cậu lâu lắm rồi.” Chu Viêm liếm liếm môi, như là đã nếm thấy mùi vị ngọt thuần của chai rượu Saint Emilion hơn ba mươi năm đó rồi. Phương Diệc Nhiên cười khổ “Biết ngay là cậu có ý đồ với nó mà, được, cuối tuần nhé.” phongmy.wordpress.com Page 13 Thật vất vả mới thoát khỏi Chu Viêm, Phương Diệc Nhiên lắc đầu, người này đang có ý với
mình, sao y lại không nhận ra được. Có điều y không có hứng thú với người trong giới, lại còn là loại ăn chơi, quan hệ có cả nam lẫn nữ như Chu Viêm, thay bạn còn chăm chỉ hơn thay áo. Chính mình cũng cự tuyệt kèm ám chỉ hắn nhiều lần rồi, lẽ nào bởi vì chưa đoạt được nên vẫn còn cố chấp với mình như vậy? Có điều cái tên Chu Viêm này quan hệ nam nữ có chút hỗn loạn, nhưng con người không tệ, làm bạn bè thì được, haiz, cuối tuần này a, thật là tiếc cho rượu ngon mình cất kỹ a. Bất quá vừa thấy cẩu cẩu vẫn chờ mình chỗ cũ thì tâm tình liền tốt lên ngay, nhìn bé bự chạy nhào vào lòng mình, vuốt vuốt lông nó nói: “Cẩn thận xe cộ, aiz, vẫn là ngươi ngoan ngoãn nhất.” Tránh thoát cái lưỡi của cẩu cẩu, vỗ vỗ nó, ý bảo nó ngồi xuống, “Đi nào, chúng ta về nhà.” Trên đường về nhà mới, PHương Diệc Nhiên phát hiện cẩu cẩu đứng ở ngã ba bất động, kỳ quái quay đầu lại: “Làm sao vậy? Đến đây nào.” Cẩu cẩu vẫn bất động, nhìn một con đường khác, lại nhìn Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên nhìn đường kia, chợt nhận ra đó là đường về nhà cũ, vẫy tay với nó: “Đi bên này, đưa ngươi tới nhà mới.” Cẩu cẩu chần chờ một chút rồi nghe lời chạy đến bên chân Phương Diệc Nhiên. Tới cửa nhà mới, Phương Diệc Nhiên đẩy cửa đi vào, cẩu cẩu tuy rằng kỳ quái vì sao Phương Diệc Nhiên lại tới một chỗ khác, có điều vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa, không đuổi theo. Phương Diệc Nhiên cười đứng ở cửa ngoắc tay với nó, ý bảo nó đi vào. “Nào, vào đi.” Chú cún nhìn Phương Diệc Nhiên mở cửa để nó có thể đi qua, nhưng nó vẫn không chạy tới. Phương Diệc Nhiên cho rằng nó chưa hiểu nên lại quay về trước mặt nó, cười nói: “Ta chuyển đến nhà mới, có thể nuôi ngươi rồi, đi theo ta nào.” Gãi gãi cằm giải thích với nó, rồi lại đẩy cửa ra ý bảo cẩu cẩu đi theo. Cẩu cẩu vẫn không động đậy, còn nằm úp sấp luôn tại chỗ, đầu gác lên chân trước nhìn Phương Diệc Nhiên. “Ngươi không muốn được người nhận nuôi sao?” Phương Diệc Nhiên có chút khổ sở, đúng rồi, y chưa từng hỏi ý kiến của cẩu cẩu, nói không chừng nó vốn có chủ nhân, không biết vì lí do gì mà biến thành chó hoang, thế nhưng chó hoang cũng chưa chắc sẽ đồng ý được nhận về nuôi, nói không chừng nó còn trung thành với củ nhân cũ. Nó ăn đồ ăn mình đưa rồi đi theo mình suốt, khiến y cho rằng nó muốn sống với mình, có thể vô ưu vô lự không cần tự kiếm ăn nữa, hiện tại ngẫm lại nói không chừng là do mình đơn phương tình nguyện thôi. phongmy.wordpress.com Page 14 “Hay là ngươi không hiểu ý ta?” Phương Diệc Nhiên ôm chút hy vọng hỏi lại lần nữa, cứ duy trì
tư thế mở rộng cửa như cũ, giằng co với cẩu cẩu, đến khi có người cần dùng cửa tiến đến. “Xin lỗi.” Phương Diệc Nhiên thấp giọng nói với nhà kia, liếc nhìn cẩu cẩu nằm sấp dưới đất, thở dài một tiếng, xoay người đi vào một mình. Xem ra ông trời đã định là không cho hắn nuôi cẩu cẩu này rồi, đã vậy, sau này cũng không nên gặp nữa. ***
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]