Mạc Tu Lăng đi ra khỏi nhà. Cảnh vật tiểu khu vẫn trước sau như một, khôngcó bất kỳ thay đổi nào. Anh nhìn mảnh vườn nhỏ xinh đẹp nằm giữa tiểukhu, trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi. Thời thơ ấu của anh chính làbị chôn vùi ở đây. 
Mang theo tình cảm vô hạn, anh bước đến. 
Xích đu, bụi hoa, thảm cỏ, những thứ này, vẫn y nguyên, chỉ có bọn họ là không thể trở về như xưa được nữa. 
“Tu Lăng?” 
Giọng nói không biết từ đâu vang lên, Mạc Tu Lăng quay người lại, liềnnhìn thấy Giang Thánh Minh. Mạc Tu Lăng lập tức đi lên trước, “Cha!” 
Giang Thánh Minh nhìn anh một lát, lại nhìn phía sau anh, thần sắc có vài phần thất vọng, “Nhân Ly đâu?” 
“Cô ấy trong người cảm thấy khó chịu, mẹ con đã đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.” 
“Nghiêm trọng không ?” Giang Thánh Minh có vài phần lo lắng. 
Mạc Tu Lăng khuyên giải ông, “Hẳn là không có gì, chỉ là mẹ con trônggà hoá cuốc.” Anh cười cười, muốn cho Giang Thánh Minh an tâm. 
“Ta vẫn lo lắng.” 
Mạc Tu Lăng cau mày, “Vậy chờ Nhân Ly trở trở về, con và cô ấy sẽ đến gặp cha, cho cha đích thân kiểm tra.” 
Cái này, Giang Thánh Minh có chút ngại ngùng, nhưng đáy lòng cũng thựcsự muốn gặp Giang Nhân Ly. Có điều xảy ra nhiều chuyện như vậy, trừ khicó việc cần, Giang Nhân Ly tuyệt đối sẽ không quay về biệt thự nhà họGiang. Điều này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ. 
Giang Thánh Minh có một chút buồn bã nói, “Nhân Ly là con của ta, bấtluận nó đã làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-hieu-duoc-long-em/205430/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.