Mạc Tu Lăng đi ra khỏi nhà. Cảnh vật tiểu khu vẫn trước sau như một, khôngcó bất kỳ thay đổi nào. Anh nhìn mảnh vườn nhỏ xinh đẹp nằm giữa tiểukhu, trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi. Thời thơ ấu của anh chính làbị chôn vùi ở đây. Mang theo tình cảm vô hạn, anh bước đến. Xích đu, bụi hoa, thảm cỏ, những thứ này, vẫn y nguyên, chỉ có bọn họ là không thể trở về như xưa được nữa. “Tu Lăng?” Giọng nói không biết từ đâu vang lên, Mạc Tu Lăng quay người lại, liềnnhìn thấy Giang Thánh Minh. Mạc Tu Lăng lập tức đi lên trước, “Cha!” Giang Thánh Minh nhìn anh một lát, lại nhìn phía sau anh, thần sắc có vài phần thất vọng, “Nhân Ly đâu?” “Cô ấy trong người cảm thấy khó chịu, mẹ con đã đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.” “Nghiêm trọng không ?” Giang Thánh Minh có vài phần lo lắng. Mạc Tu Lăng khuyên giải ông, “Hẳn là không có gì, chỉ là mẹ con trônggà hoá cuốc.” Anh cười cười, muốn cho Giang Thánh Minh an tâm. “Ta vẫn lo lắng.” Mạc Tu Lăng cau mày, “Vậy chờ Nhân Ly trở trở về, con và cô ấy sẽ đến gặp cha, cho cha đích thân kiểm tra.” Cái này, Giang Thánh Minh có chút ngại ngùng, nhưng đáy lòng cũng thựcsự muốn gặp Giang Nhân Ly. Có điều xảy ra nhiều chuyện như vậy, trừ khicó việc cần, Giang Nhân Ly tuyệt đối sẽ không quay về biệt thự nhà họGiang. Điều này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ. Giang Thánh Minh có một chút buồn bã nói, “Nhân Ly là con của ta, bấtluận nó đã làm cái gì, nó vẫn là con gái ta” Những lời này dường như là ông tự nói cho chính mình, cũng dường như có ý đã bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ. Mạc Tu Lăng thấy ông như vậy, cảm thấy chắc chắn là ông muốn cùng Giang Nhân Ly giảng hòa, liền cườicười, “Đây là điều đương nhiên.” Nhưng trong long anh lại có nỗi phiền não không nói thành lời. Anh rấtmuốn hỏi một câu: Giang Nhân Ly là con gái ông, vậy Giang Nhân Đìnhkhông phải sao? Nhưng, anh không dám nói. Tựa như trong ngực anh chôn giấu rất nhiềurất nhiều chuyện, anh vẫn là không dám nói. Bí mật này giấu kín tronglòng, khiến anh trở nên hèn mọn, trở nên yếu đuối, anh tuyệt đối khôngcho phép có người đi vào. Đây là cấm địa, bất cứ ai cũng không đượcphép tiếp cận. Giang Thánh Minh hai năm qua tựa hồ như đã già đi rất nhiều. Mạc TuLăng nhìn bóng lưng ông rời đi, bông nhiên cảm thấy mình có chút khôngphải. .•°*”˜˜”*°•.♥ .•°*”˜˜”*°•. Lúc về đến nhà, Hoàng Tư Liên và Giang Nhân Ly cũng đã trở về. Mạc TuLăng không nhìn thấy Giang Nhân Ly đâu. Hoàng Tư Liên đang ngồi ở phòng khách, trên mặt có chút thất vọng. Mạc Tu Lăng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Kiểm tra ra cái gì rồi?” “Tiêu hóa có vấn đề.” Mạc Tu Lăng cười cười, “Con đã nói rồi, không có chuyện kia đâu.” Hoàng Tư Liên trừng mắt lườm anh, lúc này mới nhìn xung quanh, đi tớibên cạnh anh, “Có chuyện gì vậy? Các con đã kết hôn hai năm, sao GiangNhân Ly vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?” “Mẹ!” Mạc Tu Lăng không thích thảo luận vấn đề này: “Con tạm thời chưa muốn có con.” “Cái gì mà chưa muốn? Sau khi kết hôn phải sinh con. Các con sớm sinh,ta cũng có thể giúp trông nom chăm sóc. Hơn nữa, Nhân Ly chẳng phải vẫn ở nhà sao? Sinh một đứa con cũng không ảnh hưởng gì.” “Mẹ cứ coi như chúng con muốn sống thế giới của hai người là được rồi.” Mạc Tu Lăng có chút nghiêm nghị. Hoàng Tư Liên buồn phiền một chút, sắc mặt cũng biến đổi, “Tu Lăng, tabiết, con chỉ là không muốn Nhân Ly sinh con cho con. Nhưng con phảihiểu, trên đời này con có thể có nhiều con, nhưng nhất định phải là condo Giang Nhân Ly sinh ra.” “Mẹ, con không biết mẹ đang nói cái gì.” “Đừng cho là mẹ không biết gì. Mấy năm nay bố mẹ đều thấy rõ, cho dùNhân Ly có tốt thế nào, trong lòng con vẫn chỉ có tiểu nha đầu GiangNhân Đình kia. Có điều hiện tại, nếu như con đã cưới Giang Nhân Ly rồi, thì tốt nhất là bỏ qua đi. Nó gả cho con, cuối cùng cũng không có khiến con ủy khuất.” “Mẹ.” Anh có chút phiền toái, “Chuyện con cái, sau này rồi nói.” Hoàng Tư Liên cũng biết, dồn ép cũng không phải cách hay. Mạc Tu Lăng đi lên lầu, Hoàng Tư Liên cũng không có tẫm trạng, vừa ngồi xuống thì Mạc Chí Hạo trở về. Bà cũng biết, Mạc Chí Hạo nhất định là đã nghe thấy điều gì. Mạc Chí Hạo nhìn Hoàng Tư Liên, “Hai năm cũng thấyrõ rồi chứ, tính tình Tu Lăng cũng thật là ương ngạnh. Chúng ta ép buộcnó, nó cũng chưa chắc sẽ vào khuôn phép.” “Em cũng cảm thấy vậy! Nhân Ly cái gì cũng tốt, nhưng vì sao hết lầnnày tới lần khác Tu Lăng vẫn không động tâm?” Mạc Chí Hạo có vẻ không muốn nói thêm gì. Chuyện tình cảm vốn là ngườingoài không hiểu hết, không giống như vẻ bề ngoài hay học vấn mà có thểtừ từ bồi đắp thêm một chút. Mạc Chí Hạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Chờ chuyện này qua đi, để Tu Lăng tự mình lựa chọn lại, dù sao cuộc đời làcủa nó, chúng ta cũng không thể can thiệp.” Hoàng Tư Liên tất nhiên hiểu ý Mạc Chí Hạo muốn nói gì, chỉ còn biếtthở dài chứ cũng không còn biện pháp nào khác. Mạc Tu Lăng vừa mở cửa phòng liền thấy một người đang lấy trong ngănkéo của anh ra một quyển sách, sắc mặt anh đại biến, “Ai cho cô đụng đến đồ của tôi?” Mạc Tu Lăng tuy rằng bình thường không bao giờ tươi cười với Giang Nhân Ly nhưng cũng sẽ không tức giận như vậy, cho nên Giang Nhân Ly hoảngsợ. Quyển sách rơi xuống đất, vang lên một tiếng. Mạc Tu Lăng lập tức chạy vào nhặt lên, có vài phần xót xa. Thực tếquyển sách đã bám một chút bụi, anh đã lâu chưa có đụng đến. Nhưng anhsống chết vẫn quan tâm, không hiểu vì sao mà trở nên nôn nóng: “Sau nàyđừng có tùy tiện động vào đồ của tôi.” Giang Nhân Ly nhìn anh một chút, “Anh có cần viết một tờ giấy, liệt kêrõ ràng những gì tôi có thể động vào, không thể động vào không?” Cô cũng phải là muốn tìm hiểu bí mật gì của anh, có điều khiến anhkhông thể khống chế được bản thân như vậy thật không phải chuyện dễdàng. Cô căn bản đối với quyển sách kia không hề có ý gì nhưng hiện tạilại thấy một chút hiếu kỳ. Mạc Tu Lăng trừng mắt nhìn Giang Nhân Ly, dường như muốn tuyên bố trả thù, “Hôm nay chúng ta đi gặp cha cô!” Quả nhiên, Giang Nhân Ly sắc mặt biến đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]