Mạc Tu Lăng ngủ một giấc thẳng tới trưa mới dậy, dường như đã mộng mị mộttrận vô cùng dài, thực tế là như vậy. Anh biết rõ, kỳ thực đó cũng không hẳn là mơ, mà đó là toàn bộ sự việc đã xảy ra trong quá khứ, là mộtđoạn phim trong chuỗi hồi ức của anh. Anh còn nhớ rất rõ ràng, ngày đóbuổi kịch rất thành công, anh chưa từng thấy qua Giang Nhân Đình hàilòng như vậy bao giờ. Anh đưa cô đi ăn, cùng cô chơi trò chơi, đi vườnbách thú. Anh đưa cô đi du ngoạn khắp thành phố, nhớ kĩ vẻ mặt tươi cười của cô, cho đến bây giờ vẫn chưa quên. 
Mạc Tu Lăng kéo chiếc chăn lại, Giang Nhân Ly hình như dậy rất sớm,trên giường đã không còn một chút hơi ấm nào của cô. Anh có chút hoảnghốt, từ từ nhớ lại đoạn lộn xộn lúc trước. Quen biết Giang Nhân Ly nhiều năm như vậy, anh chỉ nhìn thấy cô khóc một lần duy nhất. Anh vốn chorằng sẽ không có lần thư hai như vậy, nhưng không ngờ anh lại dễ dàngthấy cô khóc lần nữa. Lúc anh đẩy cô lên giường, không khách khí mà trực tiếp thâm nhập vào người cô, cô cự tuyệt, nhưng vô ích. Mãi đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cô. Anh vừa buông ra, cô liền lao vào toilet. 
Kết hôn đã hai năm, anh cũng vài phần hiểu được con người cô . Cô không bao giờ trước mặt anh nguyện ý lõa thể, nếu không mặc y phục tuyệt đối sẽ không xuống giường. Nhưng rõ ràng đêm qua cô đã cứ như vậy mà trốnchạy, cứ như thể bị quái vật truy đuổi. 
Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-hieu-duoc-long-em/205429/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.