Liên tiếp mấy ngày sau, Ninh Hằng cũng không đặt chântới Phúc Cung. Ta sai Như Ca đi hỏi thăm, hoá ra là Hoàng đế ra lệnh cho NinhHằng tiếp tục lên triều, ta đoán là Hoàng đế thương tiếc người trong mộng khôngmuốn bị ta trà đạp.
Sao cũng được, không có Ninh Hằng ở cạnh, ta lại thấythư thái hơn.
Đêm mùng mười tháng sáu hôm đó rốt cuộc là đã xảy rachuyện gì, ta bị nhốt trong cung không tài nào biết được. Ta muốn tới Tô phủđiều tra một lại, lại nghĩ muốn ra khỏi cung cũng rất phiền phức. Ta một khixuất cung, Hoàng đế tất nhiên sẽ biết. Lúc này Hoàng đế đã nghi ngờ ta, nếu taxuất cung, tất nhiên sẽ càng nghi ngờ hơn.
Lúc ta đang suy nghĩ tìm lý do xuất cung, thì bênngoài có người đưa tin tới —— Thường Trữ có hỉ mạch. Ta lập tức vui vẻ, tinThường Trữ có hỉ mạch này đúng là niềm vui nhân đôi mà.
Ta bảo Như Ca chuẩn bị xe ngựa, rồi vội vàng xuất cungtới phủ công chúa.
Vừa đến phủ công chúa, từ xa đã nhìn thấy Thường Thàdẫn đầu một đám người nghênh đón trước cửa điện, ta nhìn qua một lượt, ThườngTrữ ánh mắt đúng là không tồi, tuỳ ý chọn một người trong đám nam hầu đứng đây,thân thể cũng đẹp tuyệt. Nhưng mà...
Ta mặt nhăn mày nhíu, lại nhìn quét qua một vòng, vẫnkhông nhìn thấy thân ảnh của Phò mã. Ta nhìn Thường Trữ, nàng thần sắc ảm đạm,có cảm giác nàng đang miễn cưỡng cười.
Ta bước xuống xe ngựa, Thường Trữ cùng đám nam hầuhành lễ với ta. Ta đưa tay đỡ Thường Trữ đứng lên, rồi cùng Thường Trữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-gia-co-hi/117677/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.