Lúc này, trong một căn hộ lớn ở Anh, có người phụ nữ dáng thon thả, mảnh khảnh ngồi cạnh cây đàn dương cầm, mái tóc màu nâu nhạt suông mượt bay nhẹ nhàng theo cơn gió thoáng qua cửa sổ cùng với những tiếng nhạc du dương. Đúng vậy cô ấy chính là Lâm Tuyết, cô nhẹ nhàng đặt từng ngón tay xuống từng nốt nhạc. Nét mặt cô toát vẻ dịu dàng, cô mỉm cười nhưng nụ cười ấy có mang chút nỗi u sầu giấu kín trong thâm tâm. Cô không thể hiện nỗi buồn sâu thẳm của mình qua gương mặt ấy, cô lại đặt hết tâm tư, tình cảm của mình vào từng nốt nhạc mà mình đánh xuống.
Một ngày trước cô đã đi tới Anh bằng máy bay tư nhân do một người bạn ở đây của cô đã chuẩn bị trước cho cô. Lâm Tuyết đã đi mà không hề nói trước với ai vì cô muốn ở một mình trong một khoảng thời gian. Thứ nhất, là để cô nghỉ mệt trong suốt 5 năm qua vì cô đã rất kiệt sức rồi, thứ hai là để buông tha cho Tần Sở Hàn. Mặc dù cô rất đau khổ khi phải đưa ra lựa chọn thế này nhưng... Như thế sẽ tốt cho cả hai, vả lại thà rằng dứt khoát một lần chứ cô không muốn cứ phải đau dai dẳng mãi như vậy...
- Chắc mọi người lo cho mình lắm nhỉ? Mà, liệu Sở Hàn có lo cho mình không? Anh ấy có tìm mình không?
Ha, chắc là không rồi, anh ấy vô tình như vậy, lạnh nhạt như vậy. Thì làm sao có thể lo cho mình được, có khi anh ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dung-ai-sai-/3404166/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.