- Mất tích rồi?
Tút tút tút... Đầu dây bên kia đã ngắt máy, hắn không thể hỏi thêm được bất kì điều gì về cô. Điều này khiến hắn có một cảm giác khó chịu từ trong lồng ngực. Thật khó hiểu, tại sao hắn lại có thứ cảm giác khó chịu và trống vắng thế này chứ, cô ấy đã biến khỏi tầm mắt của hắn rồi mà, lúc này nên vui mới đúng. Tại sao lại thế chứ? Hắn vẫn không thể thừa nhận rằng mình rất quan tâm đến người con gái ấy và tự dối lòng mình rằng loại cảm giác này chỉ là chút thương hại dành cho cô mà thôi.
Hắn đã cho người theo dõi động tĩnh phía nhà mẹ của cô nhưng đã ba tiếng trôi qua bên đó vẫn chưa hề có chút tin tức nào của cô. Hắn bắt đầu lo lắng, sốt ruột; cho người điều tra tất cả các chuyến bay trong ngày hôm qua và hôm nay bao gồm cả những chuyến bay tư nhân. Và thế rồi hắn bắt đầu chờ đợi kết quả, một phút... hai phút... ba phút... Hắn thật sự không thể nào cứ ngồi yên như thế này. Hắn gọi cho Lộ Xuyến, một người bạn thân cấp ba của hai người:
- Tần Sở Hàn?! Cậu gọi tôi có việc gì? Tôi không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu. Nghe giọng cậu thôi là tôi bắt ghét rồi, nói nhanh lên tôi còn bận.
- Lâm Tuyết, cô ta mất tích rồi, tôi muốn hỏi là trong hai ngày qua cậu có thấy cô ta không, hay cô ta có liên lạc gì với cậu không?
- HẢ?! CẬU NÓI CÁI GÌ? Chậc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dung-ai-sai-/3404165/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.