Nghe cô nói yêu anh sau mười năm chia tay, Cung Bách cảm thấy hạnh phúc hơn bất kỳ lúc nào. Lồng ngực anh có chút nghèn nghẹn khi nghĩ đến những gì cô đã phải trải qua, một mình gánh chịu. Nếu năm đó cô nói anh biết toàn bộ sự thật, anh đã bất chấp tất cả để ở cạnh cô, có lẽ cũng sẽ chẳng có một La Cung Bách như hiện tại.
Lạc Xuyên kể với anh về gia đình cô, những biến cố nhiều năm trước đã cướp đi ba mẹ của cô, họ đã rời xa cô mãi mãi. Anh cũng được biết, ba và chị hai hiện tại thực chất là bác hai và chị họ nhưng cả hai đều hết mực yêu thương cô. Bây giờ cô còn có Cung Bách, anh sẽ chăm sóc và luôn bảo vệ, che chở cho Lạc Xuyên.
Năm ấy, cô đã chọn lựa mang theo bi kịch cuộc đời mình mà rời đi để anh có được tương lai rực rỡ mà anh vốn dĩ phải có. Cung Bách cảm thấy, anh nợ cô một lời cám ơn và xin lỗi.
- Em tốt với anh như vậy, anh lại càng thấy bản thân tội lỗi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ thiếu tự ti và liên tục tự trách của Cung Bách. Lạc Xuyên nhận ra, trong lòng anh vẫn còn đau đáu về chuyện xưa cũ, có lẽ anh đã rất sốc khi biết được sự thật. Giờ đây, từ oán trách cô, anh lại chuyển sang tự trách bản thân.
Thấy tâm trạng của anh không tốt, cô liền tìm cách nói vài lời trêu đùa để anh cảm thấy thoải mái hơn.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3514750/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.