Cánh cửa nhà mở ra, anh theo cô bước vào trong. Căn nhà được cô thuê ở trọ để tiện bề cho công việc. Dù không gian khá nhỏ nhưng nội thất bên trong được sắp xếp vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, tạo cảm giác ấm cúng, thoải mái.
- Những năm qua em sống ở đây sao?
Dù ở cùng một thành phố nhưng cả hai lại chẳng hề tình cờ chạm mặt nhau, cho đến khi cô nhận nhiệm vụ điều tra Nhất Quý Trình thì cả hai mới gặp lại nhau, nhưng khi ấy cô vẫn chưa phục hồi trí nhớ nên chẳng thể nhận ra anh.
- Đúng vậy, nhưng do tính chất công việc phải nhận nhiệm vụ và nằm vùng điều tra trong thời gian dài nên em rất ít khi ở nhà. Anh ngồi đi, để em lấy nước.
Cô mang cho anh một cốc nước rồi ngồi xuống ghế sofa. Trông dáng vẻ của cô lộ rõ sự mệt mỏi, anh áp tay lên má cô rồi nói:
- Công việc của em rất áp lực đúng không? Anh thấy sắc mặt của em không được tốt.
Cô mỉm cười, tuy mỏi mệt nhưng ánh mắt lại tràn ngập hạnh phúc khi được ở cạnh anh.
- Quả thật công việc của em có rất nhiều áp lực, nhưng từ lâu em đã quen rồi. Vả lại, ngành nghề nào cũng vậy, đều sẽ có những đặc thù và khó khăn riêng. Em luôn xem nghề nghiệp là một phần quan trọng của cuộc sống.
Cố Mãn Đình năm nào mà anh biết, từ một nữ sinh ngây ngô, thanh thuần với nụ cười hồn nhiên, vô tư nay đã là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3512815/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.