Dù anh trả lời ngắn gọn nhưng cũng khiến cô cảm thấy xao động. Bề ngoài Lạc Xuyên là nữ cảnh sát kiên cường, mạnh mẽ nhưng khi đứng trước người mình thích, nội tâm cô cũng mong manh, mềm yếu như bao phụ nữ khác.
Ấy vậy mà khi đáp lời, cô vẫn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt:
- Tôi và anh không còn liên quan đến nhau, anh tìm tôi làm gì?
Chỉ một thời gian ngắn không gặp, anh không nghĩ khoảng cách của cả hai lại xa đến mức này. Cô vạch rõ giới hạn với anh, như thể muốn chấm dứt mối quan hệ trước đây.
- Sao lại không liên quan? Tôi… tôi lo cho em nên đến đây, muốn nhìn thấy em vẫn ổn mới có thể yên tâm.
Dẫu cô có tình cảm với anh nhưng Lạc Xuyên lại nghĩ tình cảm này rồi cũng chẳng đi đến đâu, cuối cùng cũng chỉ toàn nhận lại đau khổ. Hơn nữa, cô vẫn không thể nguôi ngoai khi nghĩ đến chuyện anh bám lấy cô chỉ vì nghĩ cô là Cố Mãn Đình. Cô không muốn mình trở thành thế thân của ai cả.
- Vậy bây giờ anh thấy cũng đã thấy, anh có thể về được rồi.
Cô nhất mực muốn đẩy anh ra xa, từng câu từng chữ trong lời nói đều hờ hững, phũ phàng. Tâm trí Cung Bách đang rất rối bời, anh chẳng rõ cô đang giận anh vì những chuyện đã qua hay cô thật sự muốn cắt đứt mọi liên quan với anh.
- Em có cần lạnh nhạt đến vậy không?
Nhìn vào mắt anh, cô lại càng thấy rối bời lẫn khó xử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3486440/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.