Xem ra muốn gặp được Lạc Xuyên chẳng hề dễ dàng. Bây giờ anh cảm thấy rất bất lực vì không thể làm gì khác ngoài chờ đợi mà còn chẳng rõ kết quả.
Anh tựa lưng vào ghế, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cổng sở cảnh sát:
- Không biết bây giờ cô ấy có ở đây không?
Kể từ lúc Lạc Xuyên lặng lẽ rời đi, đã nhiều lần anh gọi điện cho cô, tuy nhiên cũng chẳng thể liên lạc được. Cung Bách đương nhiên không chấp việc cô không từ mà biệt như vậy.
Sau hồi lâu chờ đợi, anh chợt thấy có hai người từ trong sở cảnh sát đi ra. Nhìn kỹ hơn, anh nhận ra một trong hai người đang bước đi chính là Lạc Xuyên.
Cung Bách mừng rỡ, ban đầu anh định nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài gặp cô. Tuy nhiên khi nghĩ lại, anh quyết định tiết chế hành động, vẫn nên quan sát thêm một lúc.
Họ đi bộ đến gần khu vực anh đang đổ xe rồi nói với nhau vài lời.
Ở khoảng cách gần, anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa họ:
- Cuối cùng chúng ta cũng phá được vụ án lớn này. Đại úy Cố, vất vả cho cô rồi.
Lạc Xuyên liền đáp:
- Không chỉ riêng tôi mà cả đội chúng ta đều vất vả mà.
Thiếu tá Vũ hiểu rõ nhiệm vụ của một nữ cảnh sát ngầm như cô, phải trực tiếp trà trộn vào băng nhóm của tội phạm để thu thập thông tin và bằng chứng nên cực kỳ nguy hiểm.
- Cũng không còn sớm nữa, cô mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3483937/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.