Bọn họ đưa mắt ấm ức nhìn nhau, vài người nháy mắt với nữ quản gia đã đồng hành cùng biệt thự lâu năm. Bà ấy hiểu ý liền đại diện cất lời:
- Thiếu gia bớt giận. Chúng tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng cô Lạc Xuyên vẫn một mực rời đi. Thật sự chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành mau chóng gọi điện báo cho thiếu gia.
Bây giờ dù anh có trách mắng bọn họ thêm nữa thì Lạc Xuyên cũng đã rời đi. Ban đầu Cung Bách vì nghĩ cho cô nên đã không nỡ giam giữ cô trong phòng, không dùng đến biện pháp mạnh. Vậy mà cô lại hết lần này đến lần khác khiến anh thất vọng.
Cung Bách lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Thẩm Dương, tuy nhiên anh ta không bắt máy. Cháu trai ruột cả gan giành lấy người phụ nữ của anh, lần này anh chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Quay lưng bước ra ngoài, anh lái xe rời đi, đồng thời gọi điện thoại cho trợ lý thân cận:
- Cậu bố trí vài người theo dõi hành tung của Tô Thẩm Dương. Trước mắt cứ bảo bọn họ canh chừng ở biệt thự của Tô gia, nhìn thấy Tô Thẩm Dương thì lập tức bám theo.
Anh biết chắc chắn cháu trai dù đi đâu rồi cũng sẽ quay về Tô gia nên đã cho người theo dõi ở gần đó để chờ Tô Thẩm Dương quay về.
- Diệp Lạc Xuyên, rốt cuộc em lại muốn giở trò gì đây?
Hàng loạt hành động mờ ám của cô chẳng thể qua được mắt anh. Cung Bách biết cô tiếp cận anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3445029/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.