Ngồi trên xe hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, trước mắt cô là khung cảnh ngôi nhà gỗ, có sân vườn trồng đầy hoa hồng thơ mộng nằm trên đoạn đường quê mộc mạc, yên bình.
Lạc Xuyên bước xuống xe, cô ngạc nhiên bởi cảnh đẹp đang hiện hữu, nơi làng quê hệt như truyện cổ tích mà bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy xao xuyến.
- Em thấy nơi này thế nào?
Tô Thẩm Dương cất lời, anh ta lấy chìa khóa mở cổng nhà, vẻ mặt không giấu được sự rạng rỡ:
- Nơi này thật sự rất đẹp và yên bình. Đây là nhà của anh sao?
Cánh cổng mở ra, cô cùng Tô Thẩm Dương bước vào trong, anh ta đáp lời:
- Đây là nhà một người bạn của tôi. Anh ấy đã sang nước ngoài làm việc và nhờ tôi trông coi căn nhà này. Mỗi năm anh ấy sẽ về nước và ở lại đây vài tháng. Do yêu thích khung cảnh yên bình lẫn sự hoài cổ nên anh ấy đã mua nhà ở làng quê.
Cô đảo mắt nhìn ngắm một vòng bên ngoài của căn nhà tuyệt đẹp được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ. Dù tọa lạc ở làng quê nhưng kiến trúc của ngôi nhà lại vô cùng sang trọng và toát lên sự đắt đỏ.
- Thì ra là vậy, bạn của anh có gu thẩm mỹ thật.
Vào đến phòng khách, cô càng bất ngờ bởi không gian ấm cúng, căn nhà không quá rộng và được thiết kế theo lối tiện nghi, tận dụng mọi không gian. Tất cả đều vừa đủ, vô cùng thích hợp cho một gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3439802/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.