Son môi của cô nhòe đi, gương mặt xinh xắn không tránh khỏi thất thần khi La Cung Bách giờ đây đã hóa thú. Dù cô có nói gì hay giải thích ra sao anh đều nghe không lọt tai.
Nụ hôn miễn cưỡng chẳng chút ngọt ngào, cô có vùng vẫy né tránh nhưng không thể, vừa rời môi nhau, anh liền nhìn cô với anh mắt đầy căm phẫn:
- Nếu cô muốn tìm đàn ông để vui vẻ thì chi bằng để tôi thỏa mãn cô.
Anh càng nghĩ càng xa và sai lệch. Chỉ cần biết cô ra ngoài gặp đàn ông, đặc biệt người đó còn là Tô Thẩm Dương thì anh sẽ nổi trận lôi đình, hành động như một kẻ điên bị đả kích tinh thần.
- Không, mau bỏ tôi ra, anh điên rồi. Tôi không phải là Cố Mãn Đình.
Mặc lời đính chính trong vô vọng của cô, Cung Bách thô bạo xé toạc chiếc đầm cô đang mặc trên người. Trước đây anh đã không có được cô, sau nhiều năm gặp lại, nỗi yêu hận vẫn tiếp tục dày vò anh.
Cung Bách đã phần nào tha thứ vì quá yêu người cũ, anh muốn chinh phục cô, muốn cả hai quay về bên nhau, chỉ cần cô đừng phản bội anh thêm một lần nào nữa. Nhưng khi anh thấy cô đến quán bar gặp Tô Thẩm Dương, anh đã vô cùng tuyệt vọng.
Người con gái anh yêu lần nữa muốn rời khỏi anh để chọn lựa một người đàn ông khác. Nếu đã như vậy, anh thà chiếm lấy cô, ép buộc cô phải ở cạnh anh.
- Bỏ tôi ra, tôi xin anh, đừng mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3414701/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.