Tay của cô phỏng rát rất đau, Lạc Xuyên tức giận nhìn ả An Hạ xấu xa, cô thường biết cô ta cố tình đổ nước trà nóng vào người cô.
Vừa lúc Cung Bách bước xuống lầu, Lạc Xuyên không nhẫn nhịn nữa, căn bản cô cũng chẳng phải người phụ nữ hiền lành dễ ức hiếp. Nếu cô ta đã có ý gây sự trước thì cô chẳng có lý do gì để nhân nhượng cả. Lạc Xuyên nhìn ả An Hạ rồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
- Là tự cô chuốc lấy, đừng trách tôi.
Trong khi cô ta vẫn còn chưa kịp hiểu lời cô nói thì Lạc Xuyên đã khóc thút thít. Cô chạy về phía toilet nhưng cố tình đi lướt qua ngay trước mắt anh. Thấy người hầu riêng sáng sớm đã nước mắt ngắn dài, mặt mày mếu máo, anh vội nắm tay cô giữ lại.
- Lạc Xuyên, có chuyện gì vậy?
Cô đưa bàn tay nắm lấy vị trí cánh tay bị bỏng, cố tình gây sự chú ý với anh.
- Dạ, không có gì đâu thiếu gia.
Thấy cô cứ nắm chặt lấy cánh tay, anh liền chạm vào tay cô, dáng vẻ tuy lạnh lùng nhưng thật ra rất để tâm đến cô gái nhỏ:
- Bỏ tay ra.
Lạc Xuyên tỏ vẻ mềm yếu, cô bỏ bàn tay ra khỏi vị trí bị thương. Anh chau mày khi thấy cánh tay cô bị ửng đỏ cả một vùng. Khi Cung Bách chạm nhẹ vào vết thương, cô liền nhăn mặt giật tay lại. Anh lo lắng vội hỏi:
- Tay cô bị sao vậy? Đau lắm à?
Dù trong lòng vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3414693/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.