Cảm giác trong cô lúc này là sự xấu hổ tột cùng. Xem ra lúc nãy cô đã hành động vội vàng, cứ tưởng anh muốn bảo cô cởi nốt chiếc quần.
Lạc Xuyên vội bỏ tay ra khỏi lưng quần của anh rồi nở nụ cười trừ:
- À, thì ra là thiếu gia muốn tôi kỳ lưng, không phải giúp cởi quần... may thật.
Cô nói nhỏ giọng nên anh cũng không nghe rõ. Cung Bách chẳng màn đến sự bối rối của cô, anh vô tư cởi bỏ chiếc quần dài, cô vội lấy tay che mắt rồi quay sang hướng khác.
Thấy cô phản ứng mạnh, anh liền nói:
- Cô làm trò gì thế? Mau quay mặt sang đây.
Lạc Xuyên ngây ngô đáp:
- Thiếu gia à, tôi không thể thấy thứ không nên thấy.
Nhìn cô né tránh quay mặt đi, điệu bộ ngượng ngùng khiến anh xém chút đã bật cười.
- Tôi nói cô mau quay mặt lại.
Cô không nghĩ anh cố chấp muốn lộ hàng đến vậy. Lạc Xuyên thở ra một hơi, cô tự nhủ là tại anh muốn cô thấy chứ không phải cô cố tình. Quay nhẹ nửa vòng tròn, nét hồi hộp trên mặt cô phút chốc tan biến khi cô nhìn thấy anh vẫn còn mặc chiếc quần đùi che chắn thân dưới. Giờ thì cô đã biết do cô quá nhạy cảm, La Cung Bách cũng không lộ liễu, vô sỉ đến mức phô bày toàn bộ cơ thể ra trước mặt cô.
Anh im lặng ngồi vào bồn tắm, Lạc Xuyên cũng nhanh chóng bước đến kỳ lưng cho anh. Nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của cô, anh không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3414691/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.