Giang Lăng không biết mình đang ở đâu, xung quanh cậu hoàn toàn tĩnh lặng, trong bóng tối không thể phân biệt được nam bắc.
Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh sụp đổ, cậu mạnh mẽ quay đầu lại —— chỉ thấy Tụ phúc lâu đang ở trong biển lửa hừng hực thiêu đốt! Từng phần từng phần một lần lượt đổ xuống! Cậu nhớ tới các anh em vẫn còn đang ở bên trong, lập tức giống như phát điên xông vào, lại bị một thanh xà ngang rơi xuống ngăn cản bước chân.
“Cố Trung!! ” Giang Lăng dùng hết sức hét to, cậu vô cùng lo lắng tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong những thi thể đang nằm la liệt kia, “Trương Hằng! La Hân!...”
Trả lời cậu chỉ có thanh âm hừng hực của lửa, dường như được phóng đại lên mấy chục lần oanh kích màng nhĩ của cậu.
“Không … ” Giang Lăng run rẩy, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Trong lúc ngây người, cậu nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếng nổ vang, cậu ngẩng mặt lên, chỉ thấy một hòn đá thật lớn hướng tới cậu giáng xuống ——
Mở mắt ra, Giang Lăng hơi thở hỗn loạn.
Sự ấm áp đang bao lấy thân thể lấp đầy những khoảng trống trong lý trí của cậu, linh hồn cậu giống như còn đang chu du ở ranh giới của cơn ác mộng, không thể phân biệt được đâu là mộng ảo đâu là thực tại.
“Giang Lăng.”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Giang Lăng thân thể chấn động, bây giờ cậu mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường Ngụy Tần, bị hắn ôm vào trong ngực.
Ngụy Tần khẽ hôn lên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304182/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.