Trong thời gian Giang Lăng dưỡng thương Ngụy Tần luôn chăm sóc cho cậu từng ly từng tý, có đôi khi Thôi Cát cũng tự làm chút điểm tâm chạy tới thăm cậu, cùng cậu trò chuyện vài câu.
Cố Trung vẫn không gọi điện tới, xem ra mọi người trong bang hội tất cả đều khỏe mạnh.
Giang Lăng hưởng thụ cuộc sống an bình hạnh phúc mà một lão đại của bang phái không nên có, giống như cậu đang ở trong một giấc mộng không có thật.
Qua hai ngày thương thế tốt lên hẳn, Giang Lăng xuống giường mặc quần áo của mình vào, nhìn Ngụy Tần mỉm cười nói: “Em về Tụ phúc lâu một chuyến, xong xuôi sẽ quay lại lo liệu thủ tục xuất viện.”
Ngụy Tần trong mắt lóe lên tia phức tạp, hắn ôm eo Giang Lăng, ngữ khí thâm trầm: “Đừng nhúng tay vào chuyện trong bang phái nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi.”
Giang Lăng cười, vùi mặt vào ngực Ngụy Tần, nhỏ giọng nói: “Nhiều anh em như vậy, em không buông bỏ được. Chủ nhân, có thể sống cùng anh như thế này, em... đã rất thỏa mãn rồi.”
Nghe vậy, Ngụy Tần nhắm mắt lại, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Được rồi. ” hắn nâng cằm cậu lên, hôn xuống.
Hai người ở bên giường hôn thật lâu mới tách ra.
“Em đi đây. ” Giang Lăng đỏ mặt nói lời từ biệt.
“Ừm. ” Ngụy Tần nhìn cậu mỉm cười.
Giang Lăng nóng lòng trở về, Cố Trung vẫn không thấy gọi điện đến, cậu mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Xe dừng lại ở trước cửa Tụ phúc lâu, Giang Lăng nhìn lướt qua, trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304181/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.