Giang Lăng đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy Ngụy Tần đã ngồi trở lại bàn làm việc cầm lấy văn kiện, xem cậu như không khí, vẻ mặt không khỏi buồn bã.
Do dự một chút, cậu cúi người quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu: “Chủ nhân...”
Ngụy Tần ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cậu.
Không thấy Ngụy Tần đáp lại, Giang Lăng từng bước một bò qua, mặc dù khuất nhục, nhưng chỉ cần có thể lấy lòng Ngụy Tần, rút ngắn đi khoảng cách đang như hố sâu giữa bọn họ dù chỉ một cm, cũng đáng.
Từ từ tiếp cận hơi thở của Ngụy Tần, Giang Lăng tim đập hỗn loạn, cậu quỳ ở bên chân Ngụy Tần, tâm tình phức tạp hỏi: “Chủ nhân, vết thương trên tay đã đỡ hơn chưa?”
Ngụy Tần bang một tiếng hạ bút xuống, khiến Giang Lăng càng thêm hoảng sợ.
Ngụy Tần ngữ khí không nhịn được: “Em muốn thế nào đây, tới khiêu chiến với bảo an của công ty tôi sao?”
Giang Lăng căng thẳng: “Em muốn... cầu xin chủ nhân tha thứ.”
Ngụy Tần không nói gì, lần thứ hai cầm bút lên, lật trang văn kiện ra.
Cảm thấy Ngụy Tần vốn không quan tâm tới mình, Giang Lăng trầm mặc một hồi, liền dịch người lên phía trước, áp mặt lên đùi Ngụy Tần, giống như một con mèo nhỏ cọ xát hai cái, yếu ớt nói: “Chủ nhân... muốn em làm cái gì cũng được…”
Ngụy Tần nhíu mày, có chút khó chịu.
Giang Lăng đỏ mặt liền cọ cọ hai cái: “... Tha thứ cho em... cầu xin anh...”
Ngụy Tần thở dài, đẩy chiếc ghế dựa ra sau, liếc nhìn Giang Lăng: “Có phải việc tôi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304172/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.