Trong bóng tối, hình ảnh lại tái diễn. —— Ngụy Tần muốn đỡ cậu, cậu lại lạnh lùng cự tuyệt. Vừa nghiêng đầu, liền thấy cánh tay Ngụy Tần đã bị đứt lìa, xung quanh đều hướng về phía hắn đánh tới! … “A!... ” Giang Lăng từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi. “... Tiểu Lăng, em tỉnh rồi... ” Cố Trung điều chỉnh ánh sáng đèn bàn, gã vừa chợp mắt trên ghế salon, đứng lên đi lấy nước nóng. Giang Lăng khẽ cử động, toàn thân liền vô cùng đau đớn: “Em đã ngủ bao lâu?” “Từ xế chiều cho tới bây giờ... bảy tám tiếng rồi. ” Cố Trung ngồi vào bên giường, đỡ Giang Lăng ngồi dậy. Giang Lăng cố nén đau nhức, nhận lấy ly nước, dòng nước ấm áp trượt vào trong dạ dày, trấn áp đi sự lạnh lẽo từ cơn ác mộng. “Mai Bách Cường điên rồi.” “Hửm? ” Giang Lăng nghiêng đầu lại, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt. Cố Trung xòe tay: “Trước khi chúng ta kịp cho lão một trận thì lão đã điên rồi, quỳ rạp trên mặt đất vừa khóc vừa cười, còn liếm cả phân của mình... Bọn thủ hạ của lão hiện tại cũng bị trói ở tầng ngầm, em xem, xử lý như thế nào?” Giang Lăng hớp một ngụm nước ấm, đáy mắt phản chiếu tia sáng mờ nhạt: “Chặt hai ngón tay. Còn nữa, tiếp nhận công ty của Mai Bách Cường.” “Em chắc chắn chứ? Chỉ là chặt hai ngón tay? ” Cố Trung nghĩ xử lý như vậy là quá nhẹ rồi. Giang Lăng vẻ mặt không sao lắc đầu: “Coi như là bị chó cắn vậy.” “Được rồi. ” gã đỡ Giang Lăng nằm xuống, ôn nhu nói, “Tiểu Lăng, mấy ngày này hãy cố gắng tịnh dưỡng thân thể.” “… Ừm. ” Giang Lăng nhắm mắt lại. “Đúng rồi, ” Cố Trung đột nhiên nghĩ đến, “Hôm nay là Ngụy Tần cho người đến báo cho anh biết, không ngờ lại bị tập kích ở gần nhà mình, là anh đã sơ suất.” Giang Lăng không nói chuyện. “Nếu em muốn vì chuyện này mà nghiêm phạt anh em thì…, nghiêm phạt mình anh là được rồi...” “Đi ra ngoài. ” Giang Lăng cắt ngang lời gã. Cố Trung thần sắc buồn bã hơi mím môi: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé. ” nói xong rời đi. Nhìn trần nhà bị ánh sáng mờ chiếu vào, Giang Lăng vung nắm tay, hung hăng đập một quyền trên mặt giường! Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, thảm hại, chật vật, bất lực, yếu đuối... Tất cả đều bị người nam nhân kia thu hết vào mắt!! Giang Lăng gắt gao ôm đầu mình, lửa giận bốc lên. Không nên nói cho hắn biết chuyện Mai Bách Cường... Không nên nói cho hắn biết!! Ở trước mặt Ngụy Tần, cậu từ lâu đã hoàn toàn không có lấy một chút tôn nghiêm, bây giờ, thân là lão đại của một bang hội, chút tôn nghiêm cuối cùng đó, tất cả đều đã vỡ nát hết rồi! Giang Lăng run rẩy chống đỡ thân thể tựa vào đầu giường, cầm lấy hộp thuốc lá, hút từng điếu từng điếu. Trong bóng tối, hình ảnh lần thứ hai tái diễn. Độ ấm của nửa đoạn dương vật vẫn còn lưu lại ở trong miệng, vừa ngẩng đầu, cậu liền nhìn thấy người điên kia đang vung lưỡi dao, ánh sáng lóe lên ở trước mắt bổ tới...!! Tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, khuôn mặt phẫn nộ của Ngụy Tần thoáng hiện, như một cơn ác mộng, cậu nhìn thấy hắn chậm rãi bước vào cánh cửa tử vong… Giang Lăng chầm chậm mở mắt ra, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa màu xanh đi vào phòng. Đã là... ngày thứ mấy? Cậu dụi dụi mắt, nâng người ngồi dậy. Cố Trung đang ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, khói thuốc bay lờn vờn dưới ánh nắng: “Tiểu Lăng, dậy ăn điểm tâm đi.” Trong vầng sáng mông lung, Giang Lăng hình như nhìn thấy Ngụy Tần, hắn đứng ngược sáng cười nhạt một tiếng, nụ cười ấy như chứa đầy sự khoan dung, ôn nhu và thất vọng... —— ‘Tôi không nên tới tìm em, xin lỗi.’ Giang Lăng trong ngực đau đớn. “Em sao vậy? ” Cố Trung bưng khay thức ăn đi qua. Giang Lăng rũ mắt, đột nhiên nói: “Không biết vết thương của Ngụy Tần thế nào rồi.” Cố Trung sửng sốt. Giang Lăng trầm mặc ngồi trong chốc lát, vén chăn lên xuống giường. Nhìn Giang Lăng gấp rút mặc quần áo chỉnh tề, Cố Trung thần sắc buồn bã: “Tiểu Lăng, vết thương của em vẫn còn chưa lành hẳn.” Giang Lăng nhìn Cố Trung nhu hòa cười: “Không sao, em có phải đi chịu chết đâu.” Ban ngày Giang Lăng dùng tốc độ bão tố đến một trăm hai, thẳng đến biệt thự của Ngụy Tần. Chiếc xe kít một tiếng dừng lại ở trước cửa biệt thự, trái tim có chút hỗn loạn, Giang Lăng rút chìa khóa xe, đẩy cửa sắt ra đi vào. Vừa tính tìm chìa khóa mở cửa, đột nhiên cánh cửa mở ra —— “Lăng ca? ” Thôi Cát sau lưng là dụng cụ vẽ tranh, ngây ngốc đứng ở chỗ cửa.”Lăng ca anh rốt cuộc trở về rồi!! ” cậu ta bỏ giá vẽ xuống ngó nghiêng một lượt, “Ngụy Tần đâu? Anh ấy không trở về cùng với anh sao?!” Giang Lăng sửng sốt: “Có chuyện gì rồi?” Thôi Cát vẻ mặt như muốn khóc: “Anh ấy không về nhà, gọi điện thì máy báo bận, làm em lo lắng chết được. Em còn tưởng hai người đang ở cùng một chỗ…” Đôi mắt Giang Lăng hiện lên một tia bối rối, cậu vỗ vỗ vai Thôi Cát an ủi: “Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay.” Thôi Cát buồn bã gật đầu. Giang Lăng cấp tốc chạy tới tòa nhà tập đoàn Ngụy thị. Chạy xe vào ga ra tầng ngầm, Giang Lăng trực tiếp đi vào đại sảnh. Yên lặng đứng ở trước sơ đồ tòa nhà nhìn một lát, Giang Lăng hướng thang máy đi đến. “Này đợi một chút, ” bảo an ngăn cản cậu, “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tìm ai? Cần đăng ký trước một chút...” Giang Lăng lạnh lùng liếc ông ta, không thèm quan tâm, nhấn nút thang máy. “Tôi nói cậu có nghe thấy không?! ” bảo an rút gậy cảnh sát ra. Giang Lăng không còn cách nào khác, túm lấy cánh tay ông ta, mạnh mẽ ném qua vai!”A!... ” người bảo an tội nghiệp nằm trên mặt đất kêu lên. “Này!! Đứng lại!! ” những bảo an khác phát hiện tình huống, lập tức chạy tới! Ding, cửa thang máy tách ra hai bên, Giang Lăng bình thản đi vào, nhấn nút đóng cửa lại. Những người xông tới chỉ thiếu một bước nữa là xông vào được! Chán nản nhìn cửa thang máy đã đóng chặt, các nhân viên an ninh lấy bộ đàm ra, thông báo tình hình. Giang Lăng khoanh tay, lạnh lùng nhìn con số trên thang máy, từ từ hướng lên trên. Vừa ding một tiếng, cánh cửa tách ra, Giang Lăng giẫm lên tấm thảm mềm mại bước đi. Tiếng bộ đàm ở cách đó không xa vang lên, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Giang Lăng vòng qua góc ngoặc, liếc thấy trên cánh cửa cách đó không xa lóe sáng dòng chữ “Văn phòng Tổng tài “, đồng thời các nhân viên an ninh cũng hùng hổ xông tới. “Buông tôi ra!! ” Giang Lăng vùng vẫy, nhưng cho dù thân thủ cậu có hồi phục tốt, cũng không thể lấy một đánh trăm, “Tôi nói hai câu rồi sẽ đi!! Buông!...” Âm thanh náo loạn ngoài cửa truyền vào tai Ngụy Tần, hắn tháo kính xuống đứng lên, thân hình ngược sáng thoạt nhìn có chút băng lãnh. Cửa phòng Tổng tài bị đẩy ra, Ngụy Tần trầm mặt xuất hiện ở cửa. “Tổng tài, tên nhóc này từ lầu một xông lên, còn làm bị thương một người! ” đội trưởng đội bảo an cố gắng ngăn cản Giang Lăng, mấy lần bị ngộ thương, “Xin lỗi!... Chúng tôi sẽ lập tức mang cậu ta đi...!” Ngụy Tần ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Giang Lăng. Giang Lăng huyệt Thái Dương thình thịch nảy lên, ánh mắt của Ngụy Tần khiến tay chân cậu đông cứng lại. Vài giây qua đi, Ngụy Tần vẻ mặt không thay đổi, giống như không có chuyện gì xoay người bước đi. Nhìn thấy Ngụy Tần đang dần biến mất ở cánh cửa, Giang Lăng trong lòng cuống lên, liều lĩnh hô lớn: “Chủ nhân!!...” Ngụy Tần dừng bước. Giang Lăng hé miệng thở dốc, gương mặt ửng hồng. “Buông cậu ấy ra. ” Ngụy Tần nói một câu. Các nhân viên an ninh lập tức buông Giang Lăng ra, mắt mở trừng trừng nhìn “phần tử khủng bố ” bước vào phòng Tổng tài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]