*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Tần đeo kính, đang ngồi ở thư phòng nghiên cứu văn kiện.
Trong biệt thự vô cùng an tĩnh, từng khóm trúc trong đình viện bị gió thổi động, phát ra âm thanh xào xạt.
Từ khi trở thành tổng tài của tập đoàn Ngụy thị, tiếp nhận công việc của cha, hắn một khắc cũng không nhàn rỗi.
Giang Lăng không trở lại cũng không sao, Ngụy Tần nghĩ khiến cho tiểu sủng vật của hắn nghỉ ngơi hai ngày để suy nghĩ kỹ hơn cũng có thể xem là một loại tình thú.
Giải quyết xong văn kiện, Ngụy Tần khẽ xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế tựa.
Nghỉ ngơi không được bao lâu, đột nhiên có tiếng mở cửa từ dưới lầu truyền đến.
Ngụy Tần chậm chạp mở mắt ra.
Giang Lăng đặt súng và đồ dùng tùy thân vào trong ngăn tủ ở chỗ cửa ra vào.
Bởi vì nhiệt độ được điều chỉnh, sự ấm áp trong biệt thự khiến con người cảm thấy dễ chịu, Giang Lăng cởi giày, trực tiếp đi vào phòng khách.
Ngụy Tần bước xuống cầu thang, từ lầu hai đi xuống dưới, nhìn thấy Giang Lăng đã biến mất hai ngày đang ngồi trên sô pha hút thuốc, khói thuốc lờ mờ bay trên đầu cậu, bóng lưng nhìn không ra tâm tình.
Ngụy Tần thong thả đi tới, trêu chọc nói: “Tôi cứ nghĩ em đã chạy trốn rồi.”
Giang Lăng ấn mạnh đoạn tàn thuốc vào trong gạt tàn, ngữ khí bình tĩnh: “Tôi có trốn đến đâu thì anh cũng có thể bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.