Trong ánh mắt Hàn Vĩ  có chút ý cười, Vi Dịch Kiệt cảm thấy thẹn thùng cúi đầu. 
“Cái thai của Lam Hinh không phải của anh phải không?” 
Hàn Vĩ nâng cằm Vi Dịch Kiệt lên đối diện cùng hắn, Vi Dịch Kiệt lại nhanh chóng cầm tay hắn kéo ra… Không nói lời nào. 
“Anh biết không? Nếu đứa nhỏ kia thật là của anh, căn bản không cần phải bỏ, tôi kỳ thật muốn nuôi con của anh.” 
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt rốt cục mới dám nhìn trực tiếp Hàn Vĩ. 
“Cậu điên rồi sao?” 
Vi Dịch Kiệt cầm nắm lấy cổ áo Hàn Vĩ rồi nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt Hàn Vĩ có chút gì đó khiến cho cậu không thể hiểu được. 
“Đúng vậy, tôi điên rồi. Tôi gần đây suy nghĩ nếu đứa nhỏ là của anh, tôi nhất định không cho Lam Hinh đi phá thai, tôi sẽ giúp anh nuôi lớn đứa nhỏ này.” 
“Vì cái gì? Vì cái gì?” Vi Dịch Kiệt thật muốn lấy khai hàn vĩ đích đầu óc xem hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì. 
“Không vì cái gì, tôi chỉ là muốn vậy.” 
Vẻ mặt Hàn Vĩ tuyệt đối không giống đùa giỡn, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. 
“Không phải của tôi, tôi không có gì với Lam Hinh cả.” 
“Vậy anh có thích cô ta không?” 
Hàn Vĩ nhìn cậu, Vi Dịch Kiệt do dự một hồi lâu mới rốt cục mới mở miệng. 
“Đều là chuyện của quá khứ, không cần nhắc lại.” 
Hàn Vĩ vừa lòng nở nụ cười, sau đó dùng lực hôn lên môi Vi Dịch Kiệt. 
Sau khi cùng mẹ đến nông thôn, Vi Dịch Kiệt mới phát hiện mẹ cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-manh-dong-va-ai-duc-loang-lo/185145/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.