Nói xong Hàn Vĩ liền xoay người rời đi. 
Hạ Tử Kiệt ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hàn Vĩ kiên quyết rời đi, hắn bỗng đứng dậy, lại chỗ đồ đạc bừa bộn trên mặt sàn mà tìm thứ gì đó. Chỉ chốc lát, hắn lấy ra một lưỡi dao sắc bén cầm trước mặt. 
Hạ Tử Kiệt nhìn dao lại nhìn Hàn Vĩ. 
“Cậu đi đi! Cậu mà đi tôi sẽ chết cho cậu xem!” 
Nghe vậy, Hàn Vĩ đứng lại, nhưng không hề quay đầu. 
“Tùy cậu.” 
“Hàn Vĩ cậu không tin sao? Tôi sẽ chết cho cậu xem!” 
Một lúc lâu, cả phòng khách không có một chút tiếng vang, Hàn Vĩ đứng quay lưng về phía Hạ Tử Kiệt cũng không tiếp tục rời đi. 
Hạ Tử Kiệt không do dự, tay phải cầm dao cắt mạnh vào tay trái, máu ngay lập tức chảy xuống, theo cổ tay không ngừng nhỏ. 
“Cậu quay đầu lại!” 
Hạ Tử Kiệt kêu xong lại cắt thêm một đường, Hàn Vĩ vẫn đứng bất động. 
“Hàn Vĩ, cậu quay đầu lại cho tôi!” 
Hạ Tử Kiệt lại cắt lấy một nhát, chỉ một lúc cả cổ tay Hạ Tử Kiệt đã nhuốm máu tươi đầm đìa. 
“Cậu đi đi, chỉ cần cậu đi bao nhiêu bước tôi liền nhiều cắt bấy nhiêu lần.” 
Nghe vậy, Hàn Vĩ hết cách xoay người lại, thấy cả cánh tay Hạ Tử Kiệt đã toàn máu là máu, thảm xung quanh người hắn máu cũng chảy đỏ thẫm. 
Hàn Vĩ cả kinh nói không nên lời, chỉ mới ở chung một thời gian ngắn mà Hạ Tử Kiệt đã trở nên thế này. 
“Hộp cứu thương ở đâu?” 
Hàn Vĩ đi tới đoạt lấy con dao từ tay Tử Kiệt, Hạ Tử Kiệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-manh-dong-va-ai-duc-loang-lo/1497358/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.