Khi Trần Mạn chạy xuống lầu, dưới lầu đã trở thành một mớ hỗn loạn. 
Tiếng còi báo động của cảnh sát, tiếng chuông của xe cứu thương vang lên không ngừng, đám đông vây xem bị băng cảnh báo chặn lại. Mỗi người đều đưa đầu vào nhìn, muốn tận mắt thấy diện mạo của người bị hại. 
Điều mà con người thích nhất là xem náo nhiệt, dù sao kim không đâm vào người họ, họ sẽ không biết đau. 
Trần Mạn đứng đờ đẫn ở cửa, nhìn bác sĩ y tá chạy xuống, cấp tốc mang những người bị thương đi, trong đó có bốn người, trực tiếp phủ lên vải trắng. 
Năm người, ít hơn một người. 
Thư kí Dương liên tục đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng bắt kịp. Cảnh sát ngăn không cho họ vào, thư kí Dương vội kéo tay áo Trần Mạn, "Tổng giám đốc, đừng đứng ở đây, chúng ta về đi, đứng ở đây cũng chỉ thêm phiền. Được rồi, không phải cô nói cô phải về sao, cửa trước không đi được nữa, nếu không cô đi từ cửa sau...?" 
Một câu còn chưa kết thúc, Trần Mạn lại chạy, bộ dạng của cô giống như là chợt nhớ chuyện gì. Thư kí Dương ngồi lâu dài trong văn phòng, làm gì có thể lực để liên tục bắt kịp cô, chống nạnh đứng tại chỗ, sửng sốt cả buổi, cuối cùng thư kí Dương quyết định chỗ nào mát thì ở chỗ đó, chớ cùng nhau parkour* nữa. 
*Parkour: Là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể. Parkour được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-hu-tro-cot-cua-ta/445975/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.