Hóa ra cái chết cũng không phải là kết thúc của sự đau đớn.
Cho dù nàng đã không còn xúc giác, đã không còn ngũ giác, trái tim đã không còn co giật khi gặp phải sự đau khổ tột độ, nhưng tràn đầy đau đớn vẫn nhấn chìm nàng, để nàng tuyệt vọng ngã xuống đất, muốn khóc, muốn gào khóc.
Nhưng nàng không có mắt, không thể rơi nước mắt.
Nàng đập cửa cũng được, kêu la cũng được, mãi mãi có một sự yên lặng khủng khiếp trong trời đất, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt sinh mệnh của Trần Mạn trôi đi mất.
Quá tàn nhẫn.
Còn tàn nhẫn hơn giết nàng.
Khi sắp chết, Trần Mạn nghe thấy một chút xíu động tĩnh, cô mở mắt ra một cách khó khăn, hình như thấy được người mà mình ngày nhớ đêm mong, nàng còn mặc bộ quần áo khi nàng rời đi ngày đó, bộ quần áo này do cô tặng, rất đắt. Khi mới nhận nó, nàng lập tức mắng vào mặt dạy dỗ, nói cô không nên xài tiền bậy bạ, nhưng trong giây tiếp theo, nàng tung ta tung tăng đi thay, sau đó chạy đến hỏi cô có đẹp không, có phải rất tôn dáng của nàng không.
Lúc đó Trần Mạn không trả lời, bây giờ nhìn bóng dáng đó ngày càng mờ nhạt, Trần Mạn cười yếu ớt đến nỗi không thể nhận ra, nói với giọng mà không ai có thể nghe thấy: "... Đẹp, rất tôn."
Khi anh trai đồ trắng đi đến nhà Trần Mạn, hắn đứng ở đằng xa, nhìn ngôi nhà, khẽ cau mày.
Đi vào, dạo một vòng ở lầu một, vất vả lắm mới tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-hu-tro-cot-cua-ta/272230/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.