Chương trước
Chương sau
Hán Thành Vương phủ. 

Vãn Thanh chân trước mới vừa đi, sau lưng liền có người đưa tin tức đến Quân Phượng Viện, Quân phu nhân gương mặt tươi cười khoái trá, lập tức dẫn theo người chạy đến viện của Tống trắc phi:

"Quá buồn cười, đây là chuyện khiến con vui nhất kể từ khi con tiện nhân kia bước chân vào phủ, thật lá quá buồn cười mà"

Lã Phượng Quân gương mặt đầy ý cười, dẫn theo một đám người đi vào phòng khách của Song Khuyết Viện.

Tống trắc phi đang ở nghe quản gia mama báo cáo tình hình trong phủ, thật xa liền nghe được tiếng nói đầy ồn ào của con dâu nhà mình, không khỏi nhíu mày, một tia buồn chán hiện lên, tùy ý vẫy vẫy tay, nói: 

"Đều đi xuống đi, có chuyện gì buổi tối lại bẩm báo tiếp"

"Dạ, trắc phi nương nương"

Một đám mama hành lễ xong liền lui xuống, Quân phu nhân xuyên qua mấy vị mama vọt thẳng vào trong phòng, có một vị mama lớn tuổi lúc đi ngang qua đưa một ánh mắt cảnh báo cho Quân phu nhân, nàng lập tức thanh tỉnh lại một chút, thu liễm thần sắc lại, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập ý cười.

"Quân nhi gặp qua nương"

"Ừ, chuyện gì khiến con cao hứng như thế?"

Tống trắc phi bưng trà khẽ nhấp hai lần, nhìn Lã Phượng Quân hỏi, mắt nhìn vào chiếc ghế trống, ý bảo nàng ta ngồi xuống. Người trong phòng khách đều là thân tín của Tống trắc phi, nên cũng không kêu bọn họ lui xuống.

Lã Phượng Quân nghe Tống trắc phi hỏi, lập tức giảm thấp âm lượng xuống, cười mở miệng nói:

"Nương biết chuyện chưa? Thượng Quan Vãn Thanh hôm nay lại mặt là một người trở về, chuyện này được người trong Sở kinh bàn tán đến không chịu nổi, ả ta sau này thật sự là không còn mặt mũi mà đi ra ngoài"

Tống trắc phi nghe xong, buông ly trà trong tay xuống, từ từ đặt xuống bàn nhỏ, dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng, tao nhã mở miệng: 

"Chuyện chỉ có vậy thôi sao?"

Lã Phượng Quân gật đầu, chẳng lẽ chuyện này không khiến nương cao hứng sao? 

Vừa nghĩ đến nữ nhân kia bị người ta chê cười khinh bỉ, thì toàn thân nàng đều hưng phấn lên, vì sao nương lại không hưng phấn giống như mình? 

Lã Phượng Quân nghĩ, cũng không dám mở miệng hỏi, nhìn Tống trắc phi.

Tống trắc phi trợn mắt lên một chút, liếc xéo Lã Phượng Quân, lên tiếng: 

"Quân nhi, ngươi chừng nào thì có thể thành thục một chút, chỉ là một chút miệng lưỡi bàn tán bên ngoài thì có cái gì mà cao hứng? Ta xem Thượng Quan Vãn Thanh so với ngươi thông minh hơn nhiều lắm" 

"Ngươi xem, bị người bên ngoài nói thành như vậy, người ta cũng không quan tâm, ngày hôm nay thế tử gia không bồi nàng ta lại mặt, nàng ta cũng không quan tâm, một mình dẫn con hồi phủ, tư thái đoan trang, cao ngạo. Ngươi nhìn ngươi xem … hiazzz"

Lã Phượng Quân vốn đang rất cao hứng, bất ngờ bị Tống trắc phi hất một chậu nước lạnh, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể uất ức nhìn Tống trắc phi.

Tống trắc phi lại nói tiếp: 

"Nàng ta hiện tại là thế tử phi Hán Thành Vương phủ, là chân chính chủ tử nơi này, người khác dù nói nàng ra sao, thì cũng chỉ ba bốn ngày là quên chuyện, đợi cho đến khi có tin động trời hơn thì chuyện này đã sớm bị quăng ở sau đầu, ai còn cảm thấy hứng thú"  

"Huống chi, Thượng Quan Vãn Thanh không gây chuyện ầm ĩ, không làm khó dễ, không la không mắng, còn đâu đề tài để dân chúng bàn tán. Chúng ta bây giờ phải nghĩ cách làm như thế nào để đuổi cổ nàng ta đi ra ngoài, mang theo thằng con hoang gì đó cút đi, con của ngươi, Cấn Bảo mới có thể bảo tồn địa vị"

Tống trắc phi nói lời thấm thía, Lã Phượng Quân mới có chút ý tứ, khó khăn gật đầu, nói: 

"Dạ, nương giáo huấn đúng, đúng là Phượng Quân không có suy nghĩ cặn kẽ, về sau nhất định sẽ cẩn thận một chút"

"Ừ, trở về đi, sau này đem tâm tư đặt ở trên người Cấn Bảo là được rồi, chuyện khác còn có ta chống đỡ"

"Dạ, nương, con dâu cáo lui"

Lã Phượng Quân dẫn nha hoàn lui ra ngoài, lúc đến, khuôn mặt cao hứng, lúc về giận dỗi chạy đùng đùng trở về Quân Phượng viện, vừa về tới Quân Phượng viện liền bắt đầu quát mắng:

"Bà ta nghĩ mình là ai? Thật là làm cho người ta tức giận, bản thân mình còn không phải là một cái trắc phi, không phải chỉ là thiếp hay sao? Lại còn tố tỏ vẻ như mình là vương phi, chân chính chủ tử của cái phủ này vậy. Chân chính chủ tử đang trong Phật đường ăn chay niệm Phật, thật tự coi mình là chủ tử sao? Buồn cười"

Lã Phượng Quân vừa nói xong, tiểu nha hoàn chạy nhanh thở dài một tiếng: 

"Phu nhân, ngươi đang nói cái gì vậy? Cho dù bà ta không tốt đi chăng nữa, nhưng cũng là mẫu thân của Quận Vương, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Quận Vương, phu nhân không được nói những lời như thế. Nếu truyền đến tai trắc phi nương nương, người nói, Quận Vương là nghe phu nhân, hay là nghe trắc phi nương nương"

Tiểu nha hoàn nói xong, Lã Phượng Quân không nói gì thêm, đặt mông ngồi xuống, hừ lạnh, giận dữ nói: 

"Biết rồi, rót cho ta ly trà"

Trong lòng nàng biết rõ, phu quân Hạ Hầu Mặc Quân cũng không phải là yêu thích gì nàng, trừ bỏ cái người gọi là mẹ chồng kia, không ai quản được hắn.

Chỉ cần bà ta nói một câu, hắn lập tức sẽ hưu nàng ngay, cho nên, nàng vẫn nên ngoan ngoãn, hơn nữa, bà mẹ chồng này của nàng tâm tư cùng mưu kế hơn gấp mười lần nàng, nàng không nên tự tìm khổ mà ăn.

Nhất thời không có âm thanh, trong phòng rất yên tĩnh.

Thanh Vu Viện.

Trong phòng Quỳnh di nương, rèm cửa sổ được một cơn gió nhẹ thổi vào làm lay động, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa chiếu rọi vào trong phòng, căn phòng tràn ngập sự yên tĩnh. 

Trên giường, lúc này đang có một người an tĩnh nằm ngủ, tóc đen như mực tùy ý trượt dài trên áo gối, xinh đẹp mị hoặc, tựa như tơ lụa màu đen thượng đẳng. Dáng người thon dài, y phục màu trắng, làm nổi bật lên mái tóc màu đen như tơ lụa, bạch y thắng tuyết.

Trên ngũ quan tuấn mỹ, làn da mịn màng trắng hơn tuyết, đôi mi hẹp dài tựa như cánh quạt, dày đặc bao trùm lấy đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia. 

Chiếc mũi cao cao, thon gọn, khiến người ta muốn ngắt một cái, dưới mũi là hai cánh môi, đôi môi nhàn nhạt đỏ ửng tựa hoa đào, hơi hơi cong lên, lộ ra hương vị mê người, có vẻ như đang mời mọc nhấm nháp. 

Đây rõ ràng là một bức tranh hoạt sắc sinh hương mỹ nam đồ, quyến rũ tâm hồn thiếu nữ phạm tội, hận không thể lập tức đè hắn ra mà cắn mút … Nhưng, người nữ tử đang ngồi bẹp dưới đất trong một góc phòng kia chỉ dám nhìn rồi nuốt nước bọt, cũng không dám tới gần hắn nửa phân. 

Đừng nhìn vị hoạt sắc mỹ nam đồ này đang ngủ mà lầm hắn là thần tiên, khi hắn tỉnh giấc, ánh mắt kia … tuyệt đối là ác ma, cho nên, nàng chỉ có thể nhìn cho đã nghiện chứ không dám mò lại gần hắn.

Đẹp thì đẹp thiệt … nhưng nàng yêu mạng của mình hơn.

Tống Quỳnh Chi nhìn chằm chằm vị mỹ nam đang nằm ngủ ngon lành trên giường nhỏ của mình mà trong lòng tiếc hận, càng thêm đau lòng. 

Thế tử gia vì sao lại không biết thương hương tiếc ngọc? Còn cố tình đến đây chì chiết, khi dễ nàng, nếu hắn hóa thành ma đến dây dưa nàng, nàng dù là chết ở trên giường cũng cam tâm tình nguyện. 

Vừa nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm trong lòng vừa tưởng tượng ra cảnh hai người ân ái quấn quít trên giường. 

Bỗng nhiên, vị mỹ nam trên giường động đậy, nàng ta vì quá chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình nên không phát hiện ra, một tiếng quát lạnh vang lên:

"Nhìn cái gì?"

Tống Quỳnh Chi nhịn không được lạnh run một cái, ‘tâm viên ý mã’ lập tức rơi xuống đất, da đầu còn run run, nhanh chóng lắc đầu: 

"Nô tỳ không có nhìn cái gì, nô tỳ đang chờ gia tỉnh lại, hầu hạ gia rời giường"

"Hừ" 

Hạ Hầu Mặc Viêm hừ lạnh một tiếng, tự mình mặc y phục, Tống Quỳnh Chi nhanh chóng đứng dậy, đi qua, nghĩ muốn hầu hạ vị gia này rửa mặt súc miệng. Ai ngờ, Hạ Hầu Mặc Viêm mắt trợn lên, không nể mặt buông lời cảnh cáo: 

"Ta không thích người khác chạm vào ta, ngươi cách ta xa một chút, bằng không, ta ném ngươi đi ra ngoài cho chó ăn"

"Dạ, dạ nô tỳ đã biết"

Tống Quỳnh Chi nhanh chóng biến sắc, nhanh chóng lui ra phía sau, vị gia này khí lực rất lớn, nàng cũng không muốn bị ném ra ra ngoài làm thức ăn cho chó đâu. Chẳng những mất mặt, mà ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn.

Mấy ngày nay, vị gia này tuy ngủ lại ở trong phòng nàng, nhưng … hiazz, tình huống bên trong không ai có thể hiểu bằng nàng, người người hâm mộ nàng, lại không biết, nàng đúng là rất khổ. 

Nhưng … khi nàng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người kia, thì cảm thấy chịu khổ cũng đáng, việc này nàng ngay cả Tống trắc phi cũng chưa từng nói qua. 

Tuy rằng, bọn họ là thân thích, nhưng, nữ nhân kia bởi vì thế tử gia không thích nàng, nên nàng ta luôn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. 

Nhiều ngày nay, bởi vì thế tử gia luôn qua đêm ở trong phòng của nàng, nên vẻ mặt của nàng ta đối với nàng có chút ôn hòa hơn xưa, vì có thể sống tốt ngày qua ngày, nên nàng cái gì cũng chưa nói. 

Tống trắc phi còn sai khiến nàng nhất định phải tìm mọi phương pháp bắt lấy tâm của thế tử gia, nhưng … nàng làm thế nào mà bắt lấy đây?

Gương mặt Tống Quỳnh Chi xụ xuống, buồn rầu, không lâu sau Hạ Hầu Mặc Viêm đã đứng dậy, bởi vì chưa từng để cho người khác hầu hạ qua, cho nên có rất nhiều việc đều là hắn tự mình làm. 

Tựa như hành vân lưu thủy, mặc y phục chỉnh tề, rất nhanh liền thu thập mọi việc thỏa đáng, ngồi ở bên giường, liếc xéo Tống Quỳnh Chi, lên tiếng:

"Thế tử phi đi rồi?"

"Đúng, gia" 

Tống Quỳnh Chi gật đầu, sau đó lại bồi thêm một câu: 

"Tiểu công tử cũng cùng đi"

Hạ Hầu Mặc Viêm đầu tiên là không nói gì, đợi cho một câu sau của Tống Quỳnh Chi lọt vào tai, sắc mặt trắng xanh, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tống Quỳnh Chi, tức giận, mắng: 

"Ngươi nói cái gì? Tiểu công tử cũng cùng đi, sao ngươi không nói sớm cho ta biết? "

Đồng Đồng mấy ngày nay đang rất tức giận với hắn, hắn đã đáp ứng bé không khi dễ Vãn Thanh, hiện hắn còn cố tình tìm cách khi dễ nàng như thế, còn không phải khiến bé thương tâm sao? 

Kể từ khi biết bé là con trai của mình, trong lòng hắn đã cảm thấy thật xin lỗi bé. 

Năm năm, trong quá trình trưởng thành năm năm của bé không hề có bóng dáng của hắn, hoàn toàn trống rỗng. Cho nên, từ khi bé vào Hán Thành Vương phủ, hắn chỉ muốn chăm sóc cho bé thật tốt, không cho bé chịu ủy khuất, dù là nửa phân cũng không.

Mỗi lần nhìn thấy bé chịu ủy khuất, hắn luôn tự trách mình, đồng thời câm hận nàng thêm một bậc, nên hắn luôn đem mọi sự bực tức ấy dồn vào Thượng Quan Vãn Thanh. 

Nếu không phải do nàng lúc trước bắt buộc hắn, không phải nàng dẫn theo con chạy mất, thì ngày hôm nay hắn không cần cảm thấy áy náy cùng chua xót như thế này.

Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nghĩ vừa quơ tay lấy đồ vật gần mình nhất ném vào người Tống Quỳnh Chi, hét lên: 

"Ngươi chán sống rồi sao? Ăn gan hùm, dám không gọi ta dậy"

Tống Quỳnh Chi dù đau cũng không dám rên một tiếng, lại không dám phản bác, trong lòng ám niệm. 

Không phải buổi tối hôm qua đại gia ngươi phân phó, sáng nay dù ai có gọi cũng không được phép kêu ngươi dậy sao? Ai dám kêu, đánh hai mươi gậy, hai mươi gậy không phải là muốn mạng người khác sao?

"Gia, nô tỳ, nô tỳ..."

"Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ cái rắm, lập tức đến trước cửa phủ, phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn lập tức đi tìm Đồng Đồng"

"Dạ, dạ"

Tống Quỳnh Chi nhanh chóng chạy ra ngoài, không dám ở lại trong phòng, nàng cũng không muốn lại bị đồ đập vào người nữa, vừa mới nãy chỉ là cái gối, tiếp theo không chừng là nghiên mực, bình hoa … còn không phải là muốn mạng của nàng sao?

Xe ngựa chuẩn bị xong, Hạ Hầu Mặc Viêm ngay cả điểm tâm cũng chưa dùng, liền đi thẳng ra ngoài cửa phủ leo lên xe ngựa, đại tổng quản nhanh chóng phái mấy người thị vệ đi theo sau bảo vệ thế tử gia đi Thượng Quan phủ.

Thượng Quan phủ. 

Vãn Thanh đang cùng đám người lão thái thái nói chuyện.

"Thanh nhi, con thật sự không sao chứ?"

Lão thái thái dùng giọng quan tâm hỏi, Vãn Thanh nâng mi, ánh mắt kỳ quái nhìn lão thái thái. 

Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Bà già ích kỷ này lại còn biết quan tâm đến người khác? 

Điều này làm cho nàng có chút được sủng mà thành lo, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy bà ta quan tâm đến bất cứ ai, có chỉ là lợi dụng để hoàn thành lòng tham của bà ta mà thôi.

Vãn Thanh còn chưa thắc mắc xong thì lão thái thái đã nói câu tiếp theo, câu này khiến bà ya lập tức trở về nguyên hình.

"Chuyện con bị khó dễ ở Hán Thành Vương Phủ, chúng ta đều đã nghe nói, thế tử gia cũng là nam nhân, nam nhân thì phải nên dụ dỗ, con phải nghĩ biện pháp bắt được lòng của hắn, bằng không, liền để người khác nhặt được cái tiện nghi này"

Đây là quan tâm sao? 

Hừ.

Vãn Thanh nhịn không được lộ ra nụ cười châm chọc, nói đi nói lại, lại chuyển đến mục đích chính, bà ta chỉ là lo lắng nàng bị thất sủng, khi đó, Thượng Quan phủ sẽ không chiếm được bất kỳ lợi ích gì.

Vì muốn lợi dụng nàng mà bà ta ngậm đắng đem toàn bộ người trong nhà của Thượng Quan Hạo đem về nuôi, nếu không lấy được chút lợi ích nào từ nàng … hừ, điều đó khiến bà ta tổn thất rất lớn.

Vãn Thanh nâng mi nhanh chóng ngầm quan sát sắc mặt của mọi người trong phòng, chỉ thấy, nét mặt của tất cả mọi người đều mang một chút buồn bã, có vẻ như giờ phút này, người chịu khổ chính là bọn họ. 

Sâu trong đáy lòng bọn họ, bọn họ vốn không quan tâm nàng, bất quá an ủi nàng hai ba câu, nhưng sau đó là lo lắng lợi ích của mình, cái không khí này thật sự là khiến người ta bực bội mà. 

Vãn Thanh nghĩ trong lòng, đối với bọn người bằng mặt không bằng lòng đầy giả tạo này, nàng không có chút cảm tình nào, càng không muốn đối mặt với bọn họ. Nếu là trước kia, nàng còn có thể nể mặt phụ thân, lo lắng trước sau, nhưng bây giờ thì khác.

Nghĩ, liền nhàn nhạt mở miệng: 

"Lão tổ tông nói cái gì đó? Vãn Thanh không làm được loại việc dơ bẩn này"

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của lão thái thái cùng mọi người bên trong gian phòng, tất cả đều khó coi, mọi người đều ngước mắt nhìn nàng. Lão thái thái kêu thầm trong lòng một tiếng ‘hối hận, ruột gan đều hối hận muốn chặt đứt, nhưng bà cũng không có biện pháp vãn hồi.

Những suy nghĩ ở trong lòng, tất cả đều hiện lên ở trên mặt, Vãn Thanh lúc này cũng không để ý tới bà ta. 

Chuyện của Thượng Quan phủ vốn là chuyện của nàng, nàng lại còn dám mở miệng mạnh mẽ nói những lời như thế, lão thái thái há miệng mấy lần, như muốn nói điều gì, nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Vãn Thanh, bà nói không ra lời.

Lúc này, trong phòng yên lặng không tiếng động, ngoài cửa, liền có tiếng bước chân vang lên, một tiểu nha hoàn chạy vội vào bên trong phòng hổn hển thở, quỳ xuống bẩm báo:

"Lão thái thái, Hầu gia cho nô tì lại đây bẩm báo lão thái thái cùng thế tử phi. Thế tử gia đã tới, hiện tại đang cùng Hầu gia đi Tử Du Viện" 

Lời vừa nói ra, sự yên tĩnh lúc đầu bị phá vỡ bởi tiếng cười vui mừng của lão thái thái, bà ta mở miệng nói: 

"Mau nhắn với Hầu gia, phải chiêu đãi thế tử gia thật tốt, nhất định phải tận tâm tận lực, không được qua loa tắc trách"

"Dạ, lão thái thái"

Tiểu nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng, những người lúc trước mang gương mặt âm trầm, ai oán, thoáng cái, người người đều nở nụ cười vui vẻ, tiếng nói chuyện thân thiện vang lên, lão thái thái nhìn Vãn Thanh, mở miệng:

"Thanh nhi, con thật là nghịch nha, ngay cả lão tổ tông ta mà con cũng lừa, nếu thế tử gia đi về sau con, tại sao con không cùng lão tổ tông nói một tiếng?"

Vãn Thanh im lặng, không nói chuyện, trong lòng thầm suy nghĩ.

Chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm này lại nổi cơn điên gì? Tới đây làm gì? Trước đó, rõ ràng còn cho người đến nói "không muốn đi", nàng nhất thời nghĩ không ra nguyên nhân gì mà chàng ngốc đó lại đi theo sau nàng. 

Ngẩng đầu, nhìn lão thái thái, không nói câu nào, hôm nay, nàng là về thăm Thượng Quan Hạo, sau này nàng sẽ không đặt chân vào Thượng Quan phủ, nếu phụ thân nhớ nàng, có thể đi Hán Thành Vương phủ thăm nàng. 

Nếu để nàng nhìn thấy mấy sắc mặt dối trá này nữa, nàng không ói ra mật xanh mới là lạ.

Lão thái thái nói cho hết lời, đại bá mẫu cùng nhị bá mẫu cùng nhau mở miệng nói: 

"Lão thái thái, còn chưa cho người chuẩn bị cơm trưa, đợi lát nữa, chúng ta bồi thế tử phi dùng cơm"

Vãn Thanh quét mắt nhìn mọi người trong phòng này một vòng, cuối cùng, nhàn nhạt mở miệng: 

"Đừng, chỉ cần cho người chuẩn bị vài món đem đến Tử Du Viện là được rồi, ta muốn cùng phụ thân tâm sự đôi điều"

Nàng nói vừa xong, khuôn mặt lão thái thái đỏ lên vì xấu hổ, Vãn Thanh nói rất rõ ràng, nàng chỉ thừa nhận Thượng Quan Hạo, còn những người khác trong Thượng Quan phủ này nàng không thừa nhận. 

Trong ánh mắt của lão thái thái nổi lên hỏa diễm, nhưng lại không thể phát tác ra được, cả đời chỉ uy khi dễ người, nay lại liên tục gục đầu cam chịu ở trên người nha đầu Thượng Quan Vãn Thanh kia, thật là làm cho người khác căm tức mà. 

Nhưng phụ thân của nàng ta thân đang ở đậu trong Thượng Quan phủ này, lão thái thái sẽ không sợ nàng ta không tiếp thu một tầng quan hệ thân thích với Thượng Quan gia này, cho nên bà cũng để nàng tùy ý, muốn làm gì thì làm.

"Được rồi, nếu Thanh nhi nghĩ như vậy thì cứ làm theo ý con đi"

Lão thái thái gật đầu, vài vị phu nhân cũng không nói thêm điều gì, cười, nói theo lão thái thái: 

"Được rồi, được rồi, vậy thì, hãy chuẩn bị một bàn đồ rồi đem tới Tử Du Viện, để cho thế tử phi cùng Tứ lão gia từ từ tâm sự"

Một tiếng phân phó đi xuống, liền có nha hoàn đi làm ngay. 

Trong phòng, người người trên mặt treo đầy ý cười, câu được câu không nói đến quên trời đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.