Chương trước
Chương sau
Cổ Uyển.

Trong phòng khách, không khí hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời mùa đông chiếu thẳng vào trong phòng, tia nắng ấm áp thấm vào người, cuốn đi cái lạnh rùng mình trong phòng.

Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi từ từ bình tĩnh lại, quan sát thấy sắc mặt của tiểu thư nhà mình vẫn bình tĩnh như ngày thường, cũng yên lòng đôi chút.

Tiểu thư đã không để ý thì mình cần gì nhắc lại chuyện làm tiểu thư phiền lòng. 

Trong lúc nhất thời, không một ai trong phòng lên tiếng nói gì thêm, căn phòng yên tĩnh hẳn.

Đồng Đồng ăn xong điểm tâm, khi ngẩng đầu lên đã là khuôn mặt đầy ý cười, giơ giơ lên cái chén sứ trong tay, nói: 

"Mẫu thân, con ăn xong rồi, ăn sạch sẽ luôn nha"

"Oh! Con thật là ngoan, ăn cơm nhiều hơn một chút, sẽ mau mau lớn lên để bảo vệ mẫu thân nha"

Vãn Thanh khen ngợi bé, trong lòng đã không còn nghĩ đến chuyện trước đó, rất nhanh, mọi người cũng dùng xong điểm tâm sáng, nha hoàn liền nhanh tay đem nước súc miệng đã chuẩn bị sẵn từ sớm đem vào phòng. 

Hai mẹ con súc miệng xong, liền đứng dậy, dẫn theo một đám người rời khỏi Cổ Uyển, chuẩn bị trở về Thượng Quan phủ.

Dọc theo đường đi, bọn hạ nhân trong phủ luôn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào Vãn Thanh, trong lòng âm thầm kinh ngạc. 

Thế tử gia liên tục ba buổi tối chưa đặt chân vào tân phòng, mà ngày thế tử phi lại mặt cũng không để ý tới. Chẳng lẽ nói, thế tử gia đã bắt đầu chán ghét thế tử phi rồi sao? 

Lúc trước, mọi người nghe nói, thế tử gia là cực kỳ dính thế tử phi, có một lần, vì muốn vào ở trong viện của thế tử phi, còn dùng đầu tông vào tường. 

Không nghĩ tới, thế tử phi mới gả vào, thì ngài ấy đã bắt đầu chán ghét rồi. Cho nên nói, nam nhân từ trước tới nay đều là kẻ bạc tình, ngay cả một người đần độn cũng không ngoại lệ.

Trước cửa Hán Thành Vương phủ, có hai chiếc xe ngựa xa hoa đang đứng, phía sau xe ngựa trừ bỏ Mã Thành, Triệu Nhị cùng đám người Phú Quý, còn có một đội thị vệ của Hán Thành Vương phủ đi theo sau hộ tống.

Đám người Vãn Thanh vừa xuất hiện, những thị vệ kia xoay người xuống ngựa, cung kính mở miệng, nói: 

"Thỉnh thế tử phi lên xe ngựa"

Đại tổng quản vương phủ An Thành cũng dẫn theo một đám người đứng trước cửa đưa tiễn thế tử phi về phủ lại mặt. 

Vãn Thanh ôm bé lên chiếc xe ngựa phía trước, Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị ngồi chung xe với mẹ con Vãn Thanh. Hoa Nhi, Hỉ nhi cùng Phúc nhi, còn có hai nha hoàn của Cổ Uyển Như Tuyết cùng Kim Lâu, năm người ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau. 

Đoàn người chậm rãi rời khỏi Hán Thành Vương phủ, tiến thẳng đến Thượng Quan phủ, mà thế tử gia Hạ Hầu Mặc Viêm quả nhiên từ đầu tới đuôi cũng không có xuất hiện qua.

Xe ngựa đi tới đoạn đường náo nhiệt, Vãn Thanh ngồi trong xe ngựa, mơ hồ nghe bên ngoài truyền vào âm thanh bàn tán.

"A, đây không phải là xe ngựa của Hán Thành Vương gia sao?"

"Các ngươi có nghe nói gì chưa? Thế tử gia liên tục ba đêm chưa tiến vào tân phòng"

"Chắc là chán thế tử phi rồi, ngươi nghĩ đi, dẫn theo một đứa con riêng gả vào, nữ nhân dâm đãng như vậy, thế tử gia đương nhiên là khinh thường chạm vào nàng ta chứ sao"

Bên ngoài bàn tán rất náo nhiệt, gương mặt của Hồi Tuyết trầm xuống, muốn nhảy ra khỏi xe dạy dỗ những người đó một trận, Vãn Thanh vươn tay kéo tay nàng lại, nói: 

"Đừng gây chuyện, miệng ở trên thân người ta, người ta muốn nói chuyện gì thì nói. Nếu em đi ra ngoài gây sự, chỉ sợ chuyện mà mọi người bàn tán không chỉ có vậy đâu"

Bên trong xe ngựa, Hồi Tuyết không nói cái gì, cúi đầu, không nhúc nhích, ngồi rất yên lặng, ngực phập phồng lên xuống, có thể thấy được nàng đang rất tức giận. 

Bà vú Trương thị nhìn tiểu thư nhà mình, trong lòng thương yêu không dứt, lại không có cách nào có thể làm cho thế tử gia quan tâm đến nàng như trước kia, ngài ấy căn bản không biết đạo lí đối nhân xử thế. 

Hơn nữa, thân là hạ nhân như các nàng, ngài ấy không có khả năng để ý tới, nhưng là miệng lại ở trên thân người khác, bà dù không cho phép người ta nói, chỉ sợ họ càng nói nhiều hơn.

Đồng Đồng cúi đầu, tựa vào trước ngực Vãn Thanh, cái gì không nói, bé biết mẫu thân giờ phút này nhất định rất khó chịu, bé lại không biết nói gì để an ủi mẫu thân, chỉ sợ, bé càng an ủi mẫu thân càng thương tâm. 

Nghĩ vậy, liền bình tĩnh lại.

Bên trong xe ngựa an tĩnh hẳn, một đường hướng Thượng Quan phủ mà chạy, trời sắp chuyển sang buổi trưa, hai chiếc xe ngựa mới dừng lại ở trước cửa Thượng Quan phủ.

Trước cửa lớn Thượng Quan phủ, có một đám người đang đứng đón, dẫn đầu là lão thái thái, đứng bên cạnh bà là Hầu gia, kế bên là Thượng Quan Hạo, tất cả người trong phủ đều ra đón, đợi cho hai xe ngựa dừng lại hẳn, mọi người tha thiết mong chờ nhìn vào xe ngựa. 

Lão thái thái liền bước lại gần xe ngựa, mời người bên trong xe ngựa xuống.

"Lão thân thay mặt cho toàn bộ người trong Thượng Quan phủ cung nghênh thế tử gia cùng thế tử phi"

Màn xe nhẹ vén lên, người bước xuống đầu tiên là Hồi Tuyết, sau đó là bà vú Trương thị, hai người xuống xe ngựa thì quay đầu lại, mời chủ tử xuống xe.

Trước cửa Thượng Quan phủ vốn yên lặng không tiếng động, yên ắng dị thường, nhưng vừa nhìn thấy Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị xuống xe, trên mặt mỗi người liền hiện lên dị sắc, người người nhìn xung quanh. 

Phía sau, có một số người liền nhỏ giọng nghị luận, nói đến chuyện người trong Sở kinh bàn tán gần đây.

Vãn Thanh đã ôm bé xuống xe, tùy ý thản nhiên không quan tâm đến sắc mặt của mỗi người ở nơi đây.

Năm người ở chiếc xe ngựa phía sau cũng bước xuống, vừa đặt chân xuống đất liền chạy vội tới phía trước hầu hạ tiểu thư, những thị vệ kia cũng xoay mình xuống ngựa, cũng tới phía trước hộ tống chủ tử. Trong lúc nhất thời, giống như chúng tinh phủng nguyệt, mọi người đều vây quanh Vãn Thanh.

*Chúng tinh phủng nguyệt: những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng

Người Thượng Quan phủ trước đó hơi thất thần liền phục hồi tinh thần lại. 

Mặc dù ngốc thế tử không có tới, làm bọn họ thất vọng, nhưng Vãn Thanh dù sao cũng là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ. Mặc kệ chuyện nàng ta bị thất sủng, ngốc thế tử không sủng ái nàng ta đi chăng nữa thì thân phận của nàng ta vẫn cao hơn bọn họ, cho nên bọn họ tuyệt không thể khinh thường nàng ta. 

Nghĩ xong, trên mặt lại hiện lên nụ cười đầy nịnh nọt.

Khuôn mặt kiều diễm trong suốt của Vãn Thanh, tựa như kính trung hoa thủy trung nguyệt, lại tựa như đóa phong lan cao ngạo lãnh diễm, lên tiếng: 

"Lão tổ tông đứng lên đi, tất cả mọi người đều đứng lên đi"

Mọi người đứng dậy, lão thái thái dịch người sang một bên, nhường lối, mọi người tự động tách ra, liền xuất hiện một lối đi, lão thái thái mở lời nói: 

"Thỉnh thế tử phi vào bên trong dùng trà"

Tuy rằng Vãn Thanh là nữ nhi của Thượng Quan phủ, nhưng tùy theo trường hợp mà đối xử, thân phận cùng địa vị của Vãn Thanh cao hơn người trong Thượng Quan phủ rất nhiều.

Vãn Thanh vươn tay lên, đi vào, khi đi ngang qua Thượng Quan Hạo, hơi hạ người, nhẹ nhàng thỉnh an Thượng Quan Hạo:

"Phụ thân thân thể khỏe mạnh?"

Hai ngày này, Thượng Quan Hạo nghe được người trong kinh bàn tán, tâm tựa ngồi trên lò lửa. Ông nghĩ đến nữ nhi xinh đẹp thông minh của mình, lại bị một người đần độn khi dễ, tim ông như bị đao cắt.

Nhưng lại không có biện pháp làm gì được người đần độn đó, hắn là thế tử gia của Hán Thành Vương phủ. 

Hơn nữa, không có tận mắt chứng kiến, nên ông không biết chuyện bên trong là thật hay giả. Hôm nay nhìn thấy sắc mặt của Vãn Thanh rất bình tĩnh, nửa điểm đau lòng cũng đều không có, vẫn xinh đẹp đơn thuần như xưa.

"Phụ thân không có việc gì, còn con? Con có khỏe không?"

Lúc này, vì trường hợp  không thích hợp nên không tiện nói nhiều, Thượng Quan Hạo gật đầu, Vãn Thanh cũng gật đầu, xem như là câu trả lời.

Hôm nay, nàng quay lại đây, chính là muốn thăm phụ thân, những lời đồn đãi trong hai ba ngày nay, chỉ sợ sẽ làm cho phụ thân trong lòng khó chịu, nàng trở lại chính là an ủi ông một tiếng, nàng chuyện gì cũng ổn, không có việc gì.

Vãn Thanh thỉnh an Thượng Quan Hạo xong, Đồng Đồng không nhịn được liền kêu lên: 

"Hạo gia gia, Hạo gia gia, Đồng Đồng rất nhớ gia gia nha"

Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng vươn tay bế Đồng Đồng vào lòng, Chiêu Chiêu cũng thừa cơ nhảy lên vai Thượng Quan Hạo, đoàn người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.

Hôm nay, thế tử gia không có tới, chỉ có thế tử phi cùng tiểu công tử lại mặt, nên chỉ cần nữ quyến chiêu đãi là được. Gia chủ của Thượng Quan gia dẫn theo ở nam tử trong phủ thỉnh an Vãn Thanh liền lui ra ngoài. 

Thượng Quan Hạo thì ôm Đồng Đồng hồi Tử Du Viện, trên đường đi, ông cháu đùa vui hớn hở.

Bên trong phòng khách, Vãn Thanh ngồi ngay ngắn ở vị trí gia chủ, lão thái thái ngồi phía dưới, còn có một vài vị phu nhân của Thượng Quan phủ, cùng các vị tiểu thư, nha hoàn sau khi dâng trà xong đều lui ra ngoài. 

Bên trong gian phòng, mọi người bắt đầu lên tiếng trò chuyện.. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.