Chương trước
Chương sau
Phần 4: Muốn hợp tác với Vãn Thanh

Bên ngoài, ánh mặt trời tràn đầy khắp nơi, hoa cúc dại mọc đầy sân, mấy bồn Tử Thiên Hồng cùng nhau ganh đua sắc đẹp, ở trong gió nhẹ lay động.

Thượng Quan Tử Ngọc hít thở một hơi, mang theo Vân Tụ đi ra ngoài. Trên đường đi, liền nhìn thấy rất nhiều hạ nhân nhìn ả, ánh mắt kia, lóe ra tia khinh thường. 

Đợi cho đến khi à nhìn sang, những người đó mới quay đầu nhìn sang nơi khác. Nhưng au khi ả rời khỏi, liền có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt những hạ nhân kia tràn đầy tia khinh thường cùng khinh bỉ.

Không nghĩ tới, mình đường đường là Thượng Quan phủ tiểu thư, mà ngay cả hạ nhân cũng không bằng. Tất cả những điều này là ai ban cho. 

Thượng Quan Tử Ngọc hai tay đã nắm chặt, ngẩng đầu nhìn trời. 

Bây giờ cái gì mình cũng không cần nữa, hiện tại... mình chỉ muốn báo thù Mộ Dung Dịch. Mà muốn trả thù Mộ Dung Dịch, chỉ dựa vào một mình mình, một người căn bản không có khả năng hoàn thành. 

Nhưng … nếu thêm một người nữa là hoàn toàn có thể … hạ hắn.

Người đó chỉ có thể là Thượng Quan Vãn Thanh.

Con nhỏ đó, chẳng những rất xinh đẹp, lại thông minh tuyệt đỉnh, làm việc một giọt nước cũng không rỉ. Cho nên mình phải tìm đến nó, phải cùng nhau hợp tác.

Thượng Quan Tử Ngọc một đường hướng Ngọc Trà Hiên mà đi. Trên đường nhìn thấy rất nhiều nữ tỳ, tỉ mỉ trang điểm đi dạo chung quanh trong sân. 

Xem ra vị tam hoàng tử Long Phiên quốc này rất tuấn mỹ, buồn cười là những nữ nhân này không biết thân biết phận, luôn mang tâm tư muốn leo lên cành cao làm phượng hoàng. 

Kết quả... cái gì cũng không đoạt được, cùng nàng giống nhau, chỉ nhận được báo ứng.

Ngọc Trà Hiên. 

Vãn Thanh ở trong phòng, ngồi dưới bệ cửa sổ, đọc sách. Hai ngày này, nàng luôn luôn ở trong Ngọc Trà Hiên. 

Thứ nhất, trong phủ không có chuyện gì lớn, thứ hai Tôn Hàm còn chưa trở về, về phần Thượng Quan Tử Ngọc cùng Nhị di nương, hai người đó đã an phận hơn nhiều.

Cho nên nàng không có việc gì làm, vừa vặn có thể nghỉ ngơi, không có việc gì thì đọc sách, tu luyện Huyền Khí.

Long Diệu cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đều ở trong phủ, Đồng Đồng hễ học xong liền đi tìm hai người kia, bé không còn giành nhiều thời gian ở bên nàng như trước nữa. 

Tuy rằng vui mừng vì mình có nhiều thời gian rảnh, nhưng lại có chút ghen tỵ. 

Nhưng mà trong lòng nàng hiểu, con trai vẫn là nên tiếp xúc với người cùng phái có nhiều kinh nghiệm sống, rất có ích cho bé.

Hán Thành Vương phủ không có người tới làm phiền, Vãn Thanh tưởng rằng Hạ Hầu Mặc Viêm ở nơi này, Hán Thành Vương phủ tất nhiên sẽ phái người đến đón về. 

Ai mà ngờ, chỉ thấy mấy kẻ hạ nhân mang quần áo lại đây, sau đó không còn ai xuất hiện nữa.

Điều này thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc, sau đó Vãn Thanh cuối cùng cũng suy nghĩ ra.

Hạ Hầu Mặc Viêm là loại người nào kia chứ? 

Hắn là loại người luôn luôn tùy tâm mà làm, nếu có người làm trái với ý của hắn, trở về không chừng hắn náo đến ầm ĩ lật trời. 

Cũng giống như lần trước, Cơ phu nhân gặp mặt nàng, vô duyên vô cớ mất mặt không nói, còn làm hại bà ta bị vương gia giận dữ trách móc. 

Cho nên nói, trong Hán Thành Vương phủ, Hạ Hầu Mặc Viêm luôn luôn là vô pháp vô thiên.

Hắn chính là bảo bối trong lòng Hán Thành vương gia, ai động vào hắn, chính là động vào vương gia.

Bất quá, hắn ở Thượng Quan phủ lại rất ngoan, trừ bỏ bồi Đồng Đồng đi chơi, có đôi khi cũng sẽ tới bồi Vãn Thanh nói chuyện phiếm, cũng rất ít khi nổi cơn điên.

Vãn Thanh đang nghĩ, liền nghe được, bên ngoài truyền vào tiếng nói của Hỉ nhi: 

"Nô tì gặp qua nhị tiểu thư”

Không nghĩ tới Thượng Quan Tử Ngọc còn dám mò tới đây, Vãn Thanh khóe môi hơi nhếch nhàn nhạt cười. 

Không biết nữ nhân này tới đây làm gì? 

Chẳng lẽ còn muốn cùng nàng đấu tiếp nữa sao? 

Từ từ chuyển tư thế, lười nhác, hướng ra phía ngoài mở miệng: 

"Để cho nàng ta vào đi"

Hỉ nhi nghe được, vội lên tiếng trả lời: 

"Dạ, tiểu thư"

Thượng Quan Tử Ngọc từ bên ngoài đi vào, đúng lúc Hồi Tuyết cũng đi vào, trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động.

Vãn Thanh nâng mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc. Mấy ngày không thấy, Thượng Quan Tử Ngọc gầy một vòng, an tĩnh đứng ở trước cửa. 

Trong ánh mắt có một chút tang thương, Vãn Thanh thở dài, mọi người đều lớn lên ở trong nghịch cảnh.

"Nhị muội qua đây là muốn gặp ta sao?"

Thượng Quan Tử Ngọc khẽ cúi người, chậm rãi mở miệng: 

"Vâng, muội muội có việc muốn thương lượng cùng đại tỷ. Cho nên mới tới" 

Ả nói xong, quét mắt một vòng trong phòng, nhìn Hồi Tuyết cùng Vân Tụ, ý kia thật rõ ràng, ả không nghĩ ở trước mặt người khác nói chuyện.

Vãn Thanh vẫy tay cho Hồi Tuyết đi xuống, Vân Tụ cũng lui xuống.

Bên trong gian phòng, chỉ còn hai người, Vãn Thanh cùng Thượng Quan Tử Ngọc. Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Vãn Thanh. 

Năm đó, nó đã xảy ra chuyện như vậy, lại thêm một đứa bé, theo lý phải tiều tụy, tin thần không chịu nổi cú sốc đó.

Nhưng là cố tình, nó lại không giống như mong muốn của mình. Con tiện nhân này chẳng những sáng chói mắt, rất xuất sắc, hơn nữa so với trước còn thông minh hơn gấp mười phần. 

Người bình thường, nghĩ muốn đấu thắng nó, là điều không dễ dàng. 

Nghĩ lại, mình thực là rất ngu, luôn đâm đầu vào chỗ chết, đáp ứng Mộ Dung Dịch làm ra chuyện hèn hạ đến như vậy, nhưng đến khi mình xảy ra chuyện, nam nhân kia không hề thương tổn một phần. 

Nếu hắn biết mình đã xảy chuyện như vậy … sợ là sẽ chỉ khinh bỉ mình thôi. 

Nghĩ vậy, trong mắt Thượng Quan Tử Ngọc hiện lên tia độc ác, cắn răng mở miệng:

"Đại tỷ, tuy rằng muội muội năm đó làm chuyện có lỗi đối với tỷ, nhưng mà xét đến cùng, mọi việc cũng không phải là lỗi của một mình muội. Mộ Dung Dịch mới là đầu sỏ gây nên chuyện đó" 

"Đại tỷ nếu muốn trừng phạt, vì sao chỉ trừng phạt duy nhất một mình muội muội kia chứ, muội không phục"

Vãn Thanh nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, nâng mi, nhàn nhạt mở miệng:

"Chẳng lẽ ngày hôm nay Nhị muội tới đây đòi nợ"

Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu, vẻ mặt thống khổ mở miệng: 

"Chuyện đại tỷ làm với ta, ta không có lời nào để nói. Bởi vì kia là ta nợ ngươi, nhưng mà còn phần của Mộ Dung Dịch đâu?"

"Chẳng lẽ hắn … chân chính đầu sỏ gây chuyện … nhưng … có thể tiêu dao ở ngoài kia sao? Nếu như vậy, ta xem thường đại tỷ, chẳng qua là nhặt quả hồng nào mềm thì nhéo quả đó mà thôi"

Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, Vãn Thanh ngước mắt nhìn à, nữ nhân này nói không trách nàng, làm sao có thể? 

Giống như trong lòng nàng đối ả không có hảo cảm, nàng là cực kỳ chán ghét ả, ả làm sao có thể không hận nàng.

Bất quá, lời của ả nói cũng xem như là có chút ý tứ, trải qua những chuyện đã xảy ra, Thượng Quan Tử Ngọc thật ra có thông minh hơn một chút, biết khích tướng nữa rồi sao.

"Cho nên …?"

Vãn Thanh cũng không có nói thêm, nàng ngược lại muốn xem xem, Thượng Quan Tử Ngọc kết quả là muốn giở chiêu trò gì nữa?

"Ta có thể đồng ý. Bắt tay cùng đại tỷ cùng nhau đối phó với Mộ Dung Dịch"

Thượng Quan Tử Ngọc trầm giọng mở miệng, nói xong, ả nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhếch môi cười, nhẹ nhàng vuốt ve quyển sách trên tay. Việc này thật đúng là có chút ý tứ, nàng vốn định dùng mấy ngày rãnh rỗi này, tính toán làm sao để trừng trị Mộ Dung Dịch. 

Không nghĩ tới, Thượng Quan Tử Ngọc lại tới muốn hợp tác với nàng, thật thú vị.

Nói thật ra, Mộ Dung Dịch không phải dễ đối phó.

Hắn thân là con cháu của gia tộc Mộ Dung, gia tộc đứng đầu trong ngũ đại thế gia, lại có đương triều hoàng hậu làm chỗ dựa. 

Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện … chỉ sợ … nàng cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Nếu là náo ra chuyện lớn … ngay cả bé cũng không được bình an.

Cho nên, nàng luôn luôn lo lắng những điều này. Nhưng bây giờ, Thượng Quan Tử Ngọc nói muốn hợp tác với nàng, bỗng nhiên nàng nghĩ ra một cái kế hoạch vẹn toàn.

Vãn Thanh nghĩ, khóe môi gia tăng độ cong, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc: 

"Nhị muội là thật tâm muốn đối phó Mộ Dung Dịch sao?"

"Đúng vậy, hắn không chịu cưới ta, vậy mà lại làm cho ta chờ đợi hắn lâu như vậy. Kết quả, ta bị đại tỷ trả thù, hắn vẫn như cũ sống đến rất tiêu sái khoái hoạt" 

"Vừa nghĩ như vậy... ta liền không cam lòng, ta muốn trả thù hắn"

Vãn Thanh nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, gật đầu, chậm rãi mở miệng: 

"Nếu ngươi thật sự muốn báo thù Mộ Dung Dịch, ta có thể làm cho ngươi gả vào Mộ Dung phủ. Ngươi hãy thay ta trả thù, cũng không uổng ta giúp ngươi một lần"

"Gả vào Mộ Dung gia?"

Thượng Quan Tử Ngọc miệng há lớn, gần như khó có thể hô hấp.

Mình cũng là bởi vì không thể gả vào Mộ Dung gia, cho nên mới muốn báo thù Mộ Dung Dịch. 

Nhưng mà... bây giờ... Thượng Quan Vãn Thanh lại nói sẽ cho mình gả vào Mộ Dung gia, đây là ý gì? 

Mình như vậy … còn thế nào gả vào Mộ Dung gia sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.