Chương trước
Chương sau
Phần 3: Vãn Thanh bó tay với Mặc Viêm, Thượng Quan Tử Ngọc muốn trả thù

Hồi Tuyết lĩnh mệnh đi ra ngoài, chỉ là còn chưa bước ra khỏi ngưỡng cửa, liền bị người đang đứng trước cửa làm cho hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau. Người đứng ngoài cửa liền đi vào.

Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người trước đó đáng lẽ ra phải đi rồi, Hạ Hầu Mặc Viêm lại ôm ót đi đến, bộ mặt thống khổ rên hừ hừ. 

Ngón tay thon dài đang bế lấy cái ót, những giọt máu đỏ tươi đang tràn ra từng giọt, theo ngón tay nhỏ xuống đất.

Vãn Thanh vừa thấy, tâm lộp bộp hoảng loạn, sắc mặt liền trắng xanh, nếu như Hạ Hầu Mặc Viêm ở Thượng Quan phủ gặp chuyện không may, thì rất phiền toái.

"Mặc Viêm, ngươi làm sao vậy?"

Hạ Hầu Mặc Viêm nâng mắt nhìn Vãn Thanh, bộ mặt thống khổ, suy yếu mở miệng: 

"Tỷ tỷ, ta sợ máu"

Vãn Thanh tức giận trợn mắt nhìn hắn, một đại nam nhân sợ cái gì sợ lại máu, nhưng mà điều quan trọng nhất chính là.. 

Chuyện gì đã xảy ra với cái ót của hắn …?

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Người ở Thượng Quan phủ không ai không biết hắn, cũng không aidám thương tổn hắn. 

Hơn nữa, trước đó cũng không nghe được động tĩnh gì, hắn đang tốt lắm làm thế nào mà cái ót của hắn lại bị thương nặng đến như vậy?

Vãn Thanh đang nghĩ, Hạ Hầu Mặc Viêm khóe môi lộ ra một chút giảo hoạt, suy yếu mở miệng: 

"Tỷ tỷ, không phải nói người bị thương mới có thể ở lại sao? Hiện tại ta bị thương, có thể ở lại rồi, đúng không?"

Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, trong lòng bốc hỏa, nhất thời cũng không biết nói nói cái gì cho phải, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm, cắn răng hét lên: 

"Vậy cái ót của ngươi … chuyện gì xảy ra?"

"Ta đập nó vào vách tường"

Nguyên lai, người này vì muốn ở lại, trước đó gương mặt tràn đầy nụ cười đi ra ngoài, thì ra là đi tìm vách tường mà đâm vào.

Hạ Hầu Mặc Viêm vốn tưởng rằng không đau nhưng sau đó đụng phải mới biết được, sau mà đau quá, Hạ Hậu Mặc Viêm liền rên rên, lên tiếng: 

"Tỷ tỷ, ta đau, ta chóng mặt quá. Hiện tại, ta có thể ở lại được không?"

Hắn vừa kêu rên vừa dùng gương mặt đáng yêu suy yếu như một chú cún con vừa dùng ánh mắt ngập nước chớp chớp nhìn Vãn Thanh. 

Vãn Thanh nhanh chóng vươn tay đỡ hắn ngồi xuống, phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi, hai nha hoàn đang đứng ngoài cửa: 

"Chạy nhanh đi Minh Nguyệt Hiên gọi tiểu công tử lại đây cho ta, giúp thế tử gia xem vết thương một chút"

"Dạ, nô tì đi ngay"

Hỉ nhi chạy như bay, trong phòng khách, Hạ Hầu Mặc Viêm còn tiếp tục truy vấn Vãn Thanh: 

"Tỷ tỷ, ta có thể ở lại đây hay không?"

Vãn Thanh thật tình muốn trực tiếp bóp cổ hắn, nhưng mà cuối cùng cũng không có làm, nàng có thể đánh người từng cứu giúp nàng sao? 

Tuy rằng, hắn cố chấp đến chín trâu kéo không trở lại. Chỉ vì muốn ở lại đây mà tiếc làm bản thân mình thương, không phải là nói rất sợ máu sao? Tại sao lại có đảm làm như vậy? Thật không hiểu hắn vì sao phải làm như vậy? 

Nghĩ vậy, Vãn Thanh nhịn không được mở miệng hỏi.

"Mặc Viêm, tại sao lại muốn ở lại đây?"

Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh hỏi hắn xóng, nhếch miệng hừ lên: 

"Tỷ tỷ, ta sợ người kia ở nơi này, tỷ tỷ cùng Đồng Đồng sẽ không thích Mặc Viêm nữa, liền không có người nào thích Mặc Viêm nữa rồi"

Không nghĩ tới, hắn lại nghĩ ra chuyện này. 

Vãn Thanh cũng không biết nói cái gì cho phải, nhưng mà torng lòng nàng đã mềm nhũng, Hồi Tuyết đau lòng mà mở miệng: 

"Tiểu thư, nếu hắn đã kiên trì muốn ở lại đây, vậy người cho hắn ở lại đi"

Nàng mới mở miệng, Hạ Hầu Mặc Viêm cười to, nhìn Hồi Tuyết, liếc mắt một cái: 

"Lời này ta thích nghe, ta sẽ có thưởng cho ngươi"

Rõ ràng bị thương, vẫn còn không quên làm cao, Hồi Tuyết tức giận tới mức hứ hắn một tiếng, xoay người.

Lúc này ngoài cửa, bóng dáng nhỏ bé của Đồng Đồng nhảy vọt vào, vừa nhìn thấy Mặc Viêm bị thương, bé đau lòng chạy đến bên người hắn, khẩn trương truy vấn: 

"Mặc Viêm, ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi, mau nói cho ta biết, ta giúp ngươi đi báo thù"

Vãn Thanh tức giận nói: 

"Báo thù cái gì báo, hắn muốn ở lại đây cho nên mới làm bản thân mình bị thương, con hãy mau dẫn hắn đi cầm máu đi, thật khó coi"

"Dạ, mẫu thân"

Đồng Đồng vươn tay dìu Hạ Hầu Mặc Viêm đi xuống chữa thương, aibiết, Hạ Hầu Mặc Viêm không chịu đi, còn cố gân cổ truy vấn: 

"Tỷ tỷ, ta có thể ở lại sao? Tỷ tỷ..."

Người này rất cố chấp, Vãn Thanh thiếu chút nữa tức hộc máu, đành vô lực, vẫy vẫy tay: 

"Được, được rồi, ở, ở đi, ngươi cứ tạm ở viện cạnh Minh Nguyệt Hiên đi"

"Được, được, hahahha"

Hạ Hầu Mặc Viêm cười ha ha, hoan hô, cao hứng nắm tay Đồng Đồng đi ra ngoài, nhưng mà rất nhanh liền nghe được âm thanh ủy khuất của hắn vang lên:

"Đồng Đồng, ta đau"

"Được rồi, đợi lát nữa liền hết đau, ngươi đừng sợ nha, đừng sợ"

"Ừ, ừ. Ta không sợ" 

Giọng nói cuối cùng cũng biến mất dần trong không khí. Trong phòng khách, Hồi Tuyết vẫy tay cho hạ nhân lui ra ngoài. Đứng ở trước mặt Vãn Thanh, chủ tớ hai người đều mang gương mặt bất đắc dĩ.

"Tiểu thư, không ngờ Hạ Hầu Mặc Viêm lại cố chấp như thế. Tuy rằng đồng ý cho hắn ở lại Thượng Quan phủ, nhưng người nói xem..." 

"Có phải nên phái người báo cho người Hán Thành Vương phủ không, bằng không bọn họ sẽ đến quấy rầy tiểu thư nữa thì tính sao"

"Mặc kệ, hắn muốn ở liền để hắn ở đi" 

"Người Hán Thành Vương phủ thì sao? Ta không năn nỉ hắn ở lại, là do bản thân hắn kiên trì muốn ở lại. Ta mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút"

Vãn Thanh đi ra ngoài, Hồi Tuyết nhìn bóng dáng nàng đi ra, từ từ suy nghĩ, tiểu thư tựa hồ rất mềm lòng đối với tên đần kia, tại sao vậy chứ? 

Bởi vì tên đần kia rất dễ dàng làm cho người ta sinh lòng đồng tình sao? 

Tiểu thư … người như vậy thì làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn hắn được kia chứ? Cho nên liền cho hắn thời cơ lợi dụng, điều mà người khác không cách nào làm được.

Hồi Tuyết vừa nghĩ vừa cười, nhanh chóng đuổi kịp Vãn Thanh.

Từ đó về sau, Thượng Quan phủ liền náo nhiệt hẳn lên. Chẳng những là các tiểu thư, chính là ngay cà bọn nha hoàn bên trong phủ cũng đều tỉ mỉ trang điểm. 

Màu sắc rực rỡ, trắng xanh vàng tím đểu có hết, trong không khí tràn ngập mùi vị tranh giành tình nhân, mà này tất cả những điều này cùng Lan viện không quan hệ.

Lan viện.

Thượng Quan Tử Ngọc vẻ mặt âm trầm, từ sau khi xảy ra sự kiện kia, ả chưa từng bước ra khỏi lan viện một bước.

Mặc dù không rời khỏi viện, ả cũng có thể cảm nhận được hạ nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, trong mắt những người đó, không chút nào che dấu sự khinh bỉ đối với ả.

Nhìn đến tất cả những điều này, Thượng Quan Tử Ngọc hận đến cắn nát miệng, đổ lỗi lên đầu Thượng Quan Vãn Thanh.

Tất cả chuyện này, đều do cái con kỹ nữ tiện nhân kia ban tặng. Nhưng bây giờ mình lại bất lực, mẫu thân thì bị bệnh nằm liệt giường, mà mấy cửa hàng trong tay mẫu thân cũng hóa thành hư vô.

Hai mẹ con bọn họ bây giờ thật đúng là đã đi đến cuối đường rồi, giống như một con cá đang vùng vẫy giãy chết.

Những gì mà mình có hết thảy ngày hôm nay, mặc dù là do Thượng Quan Vãn Thanh làm ra, nhưng cũng là do Mộ Dung Dịch ban tặng. 

Mọi việc vỡ lẽ ra, nhưng Mộ Dung Dịch ở đâu? Hắn vẫn như cũ, ở bên ngoài tiêu sái tự tại, mình lại chiếm được những gì? 

Ngoài nhục nhã ra mình không còn gì hết, sự chờ đợi bao nhiêu năm cùng tâm kế mà mẹ con mình bỏ ra cũng tan biến.

Không, mình không cam lòng, so với hận Vãn Thanh, mình càng hận Mộ Dung Dịch hơn.

Cái loại nam nhân hoa tâm này, nếu không phải hắn lúc trước quyến rũ mình, dụ hoặc mình khiến mình làm ra chuyện hãm hại Thượng Quan Vãn Thanh, thì mình cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Rốt cuộc, cuối cùng mình chiếm được cái gì? Chiếm được cái gì đây.

Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ, ánh mắt âm trầm, cắn răng nghiến lợi, chiếc khăn trong tay nhanh chóng bị ả chà nát, ở trong phòng khách Lan viện thong thả bước qua lại.

Nghe nói bây giờ tam hoàng tử Long Diệu của Long Phiên quốc, còn có ngốc thế tử Hán Thành Vương phủ đang trọ trong phủ cũng vì con tiện nhân đó.

Thật không biết Thượng Quan Vãn Thanh mệnh vì sao tốt như vậy, ở thời điểm nguy nan luôn có quý nhân hỗ trợ, ngay cả hoàng tử Long Phiên quốc cũng đều biết đến nó.

Thế nhưng … nó chẳng lẽ không muốn báo thù Mộ Dung Dịch sao? Nếu nó muốn báo thù Mộ Dung Dịch, sao mình không cùng nó cùng nhau liên thủ đối phó Mộ Dung Dịch? 

Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ, mắt xoay xoay bỗng chốc sáng lên, hướng ra phía ngoài gọi người: 

"Người đâu"

Vân Tụ đi đến, cẩn thận nhìn trước nhìn sau, từ khi tiểu thư xảy ra chuyện như vậy, về sau, cả người âm trầm không chừng, nàng là cẩn thận rồi lại cẩn thận, sợ chọc nàng ta tức giận đánh chửi nàng.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Vân Tụ liếc mắt một cái, âm trầm mở miệng: 

"Gương mặt đó là sao hà? Ta là đánh ngươi hay là mắng chửi ngươi sao?"

"Dạ, không có, nô tì đáng chết"

Vân Tụ nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, Thượng Quan Tử Ngọc không nói gì, phân phó Vân Tụ: 

"Đứng lên đi, ta muốn đi Ngọc Trà Hiên một chuyến"

"Dạ, tiểu thư"

Vân Tụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi theo phía sau ả rời khỏi Lan viện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.