Vãn Thanh tuy rằng xuyên qua đã được một thời gian nhưng không thừa hưởng trí nhớ của chính chủ. Trong suốt sáu năm này, nàng thường xuyên lơ đãng hỏi Hồi Tuyết một ít sự tình trước kia, hơn nữa tự mình trở về Sở kinh mấy lần, cũng đã âm thầm điều tra, cho nên đối với Thượng Quan phủ cùng với Sở kinh nàng cũng hiểu rõ một chút.
Thượng Quan phủ gia chủ vẫn là Đại bá phụ, kế thừa vị trí Hầu Tước từ lão thái gia, trở thành gia chủ Thượng Quan gia, Đại bá phụ có ba anh em ruột, phụ thân đứng hàng thứ tư, vốn nên là người được cưng chiều nhất, thế nhưng lại là người bị ghẻ lạnh trong phủ, còn bị Đại bá phụ mắng là phế vật làm mất mặt Thượng Quan gia cho nên đuổi ra khỏi nhà chính.
Phải chuyển nhà cách xa nhà chính, không còn phụ thuộc vào nhà chính bên kia, vậy mà phụ thân lại mừng rỡ, yên tâm thoải mái dời đến bên này.
Xe ngựa chạy thẳng một đường, dừng lại ở trước cửa Thượng Quan phủ, trước cửa phủ, nhóm hạ nhân xếp thành hàng.
Mã Thành, vừa nhìn thấy xe ngựa ngừng lại, liền cùng một người đàn ông trung niên nói vài câu, người trung niên nọ lập tức dẫn vài người đứng ở trước xe ngựa, cẩn thận nói:
“Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ.”
Vãn Thanh đang nhắm mắt nhớ lại những gì mình đã điều tra thì đột ngột mở to mắt, cũng không nói lời nào, Hồi Tuyết dẫn đầu xuống xe ngựa, bế tiểu chủ tử xuống xe, sau đó vén rèm mời tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-bao-boi-dong-chinh-nuong/2767921/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.