"Thích gì chứ? Ý ngươi là sao?" Tôi giật nảy người như thể bị phỏng.
Mộng Kính ồ lên một tiếng, láo liên qua lại, làm tròng mắt tôi cũng muốn đong đưa theo như con thuyền chơi vơi giữa biển cả. Tôi gõ đầu mấy cái, nó mới chịu ngoan ngoãn nằm yên.
Sắc mặt Lương Ân không thay đổi, ngay cả giọng nói cũng chẳng lộ rõ vui chẳng buồn: "Vậy là không thích?"
"Đúng đúng! À không..." Tôi cắn răng, uyển chuyển giải nghĩa lại, "Ta đúng thật có thích y, nhưng mà như anh em một nhà vậy."
Có điều suy đi nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra mình có làm gì thẹn với lương tâm đâu, cho dù có thích Man Di thật thì cần gì phải che giấu? Đúng là hồi ở Thanh Sơn phái tôi đã từng rung động với Lương Ân, nhưng chưa từng nhận lời hắn, đâu tính như bội tình bạc nghĩa.
Vì thế tôi có dũng khí chất vấn ngược lại: "Mà ta có thích y hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Mộng Kính ở trong mắt tôi khe khẽ kêu: "Hầy, trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm văn mẫu vẫn còn trơ trơ."
"Câm miệng." Bị tôi đen mặt quát, Mộng Kính đành mếu máo tạm im.
Lương Ân trái lại bình tĩnh vô cùng: "Ở thế giới ngoài kia ngươi là tình kiếp của ta, ngươi nói xem có liên quan không?"
Một câu này như sét đánh ngang tai. Tình kiếp mang ý nghĩa thế nào, tôi đương nhiên hiểu rõ.
Vấn đề ở chỗ tôi bị mất trí nhớ mà, làm sao tôi biết giữa mình và y đã xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546901/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.