Mấy ngày sau đó không biết Man Di đi đâu lại ít đến gặp tôi hơn hẳn.
Tôi bần thần tự hỏi liệu có phải mình cư xử quá đáng khiến cho y cảm thấy khó chịu hay không. Bởi vì nhìn từ góc độ nào thì trông tôi cũng giống kẻ vô cớ gây sự cả.
Sợ y phiền lòng, tôi định bụng ngày mai sẽ tìm y nói chuyện, đồng thời an ủi y rằng mình không sao. Nhưng sáng tôi vừa thức, bên giường đã có người ngồi chờ sẵn.
"Man Di?" Tôi đưa tay sờ soạng, nắm được bàn tay đầy vết chai.
Tay của Man Di cũng có rất nhiều vết chai. Nhưng cho dù là chai tay thì vẫn sẽ nằm ở những chỗ khác nhau, lớn nhỏ khác nhau. Vừa chạm vào tôi liền biết đây không phải tay y.
Hơn nữa tôi còn quen biết với chủ nhân của bàn tay này, bởi vì tôi từng nắm lấy nó vô số lần rồi.
"Lương Ân?"
Hắn ừ khẽ một tiếng đáp lời tôi.
Tôi ngồi dậy, xoa tóc mình: "Sao ngươi lại ở đây? Man Di có biết..."
"Là y mang ta tới đây, Huyên đừng lo." Lương Ân thấy tôi cuống quýt như vậy liền vội giải thích.
Tôi hơi ngờ vực với đáp án này: "Y thật sự mang ngươi tới đây?"
Man Di ghét Lương Ân như vậy, nếu không vì tôi ngăn cản không biết đã giết hắn bao nhiêu lần, sao lại có thể chủ động cho phép hắn tiếp cận tôi?
Lương Ân thở dài: "Nơi này là lãnh địa của y, hiện tại y đã dung nhập với tim hạch gần như đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546892/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.