Thật sự là một lý do khá hợp lý, đủ để thuyết phục Man Di. Y yêu tôi sâu đậm như vậy, đương nhiên không thể chấp nhận được việc này.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhẫn nại: "Tại sao không ai nói gì trước với ta?"
Lương Ân và Man Di hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn lảng đi, dường như không ai muốn trả lời.
"Các ngươi sợ ta sẽ lựa chọn hồn phi phách tán, đúng không? Cho nên mới quyết định âm thầm chuẩn bị trước, thông báo sau, dù ta có ý kiến thì ván cũng đã đóng thuyền?"
Man Di lẳng lặng nhìn tôi, rụt rè gật đầu một cái. Lương Ân không lên tiếng, nhưng sự im lặng của hắn cũng tương đương với khẳng định.
Tôi bóp trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng. Xét về mặt lý thuyết mà nói thì quả thật tôi không phải chưa từng nghĩ tới kết cục này, nhất là trước khi nằm mộng cùng hai người họ tâm lý tôi luôn căng như dây đàn, bọn họ sợ sệt âu cũng hợp lý.
Lương Ân tự lên tiếng "giải oan" cho bản thân: "Trước khi đi ta có bảo y nói chuyện với ngươi."
"Khó khăn lắm mới khiến ngươi vui lên, ta không muốn Huyên lại buồn bực." Man Di trừng mắt với hắn, quay sang tôi lại cụp mắt như cún con.
Ba ngày qua tôi tương đối thoải mái, lời y nói không sai. Nếu Man Di sớm báo với tôi chuyện này, tôi khẳng định sẽ bực bội cả ba ngày.
Tôi cười mỉa mai trong lòng, đến cuối cùng vấn đề vẫn là tôi. Bản thân tôi chẳng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546882/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.