Thứ gì đó ùa vào làm tôi đau buốt trong tích tắc. Tôi hơi hé miệng, chất lỏng từ bốn phương tám phía chen chúc ngập ngụa, khiến tôi ho sặc sụa không ngừng. Hai tay chân quờ quạng mất một lúc lâu mới mò ra được khỏi mặt nước, tôi thở hổn hển hệt như kẻ vừa mới thoát khỏi một cơn ác mộng đáng sợ vậy.
Thế nhưng khi đưa tay lên trên, tôi chạm phải một mặt kính tinh xảo. Tôi ngớ người định thần một hồi, phát hiện mình đang nằm bên trong một chiếc hòm thuỷ tinh lớn, nước ngập hai phần ba hòm. Không gian dư ra vừa đủ để ngóc đầu lên khỏi mặt nước mà thở, nhưng muốn ngồi thẳng lưng lại không thể.
Tin tốt là tôi vẫn còn sống.
Tin không tốt là có lẽ sống không còn lâu.
Cũng may toàn bộ hòm đều làm bằng thuỷ tinh nên tôi có thể nhìn ra xung quanh, nhờ đó biết được mình đang ở phòng ngủ của ai đấy chứ chưa bị đem chôn.
Đương lúc tôi băn khoăn nên nằm tư thế nào chết cho đẹp, âm thanh quen thuộc của Mộng Kính vang lên: "Ngươi tỉnh lại rồi!"
Nghe giọng nó vui mừng thế thì ắt tình hình của tôi chưa đến độ bết bát lắm. Trước khi nó nói năng lảm nhảm lung tung, tôi vội chặn miệng: "Làm sao để rời khỏi đây?"
"À, ngươi cứ dùng tay đẩy ra là được. Cái nắp hòm này không nặng lắm đâu."
Tôi nghe lời nó làm theo, quả nhiên nắp hòm động đậy đôi chút. Thế nhưng vẫn rất nặng, ở đâu ra "không nặng lắm" chứ!
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546878/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.