Chương trước
Chương sau
Nguyên Thu ngồi trong Nghị Sự đường, ngoài mặt là một mảnh sương băng lạnh lẽo, tư thế ngồi đoan chính nhưng lại có chút tùy tiện, xung quanh hắn toả ra một chút khí vị mát lạnh dịu thanh, khẳng định ở bên cạnh sẽ dễ chịu vô cùng.

Nhưng hiện tại, hoàn cảnh này có chút... không dễ chịu?

Nguyên Thu cảm thấy có chút quái quái.

Trong Nghị Sự đường hiện tại tính cả hắn liền có bốn người. Ngồi ở chính diện, tự nhiên là chưởng môn sư huynh Hoành Cửu Ly, tại bên trái đối diện với hắn Liễu Triều Yên.

Hai con người này, một người thì như vô tình tiện mắt mấy chục lần liếc sang nhìn hắn rồi lại quái quái quay đi. Sư huynh! Huynh tưởng mình che giấu kỹ lắm sao? Làm vậy ta sẽ không thấy sao??

Còn Thập sư đệ của hắn... Nguyên Thu cảm thấy trước mặt mình chính là một con chó nhỏ đang ra sức vung vẩy đuôi vì không kiên nhẫn, khuôn mặt hầm hầm như chỉ trực chờ đợi thời cơ liền lao vào xé của hắn một miếng thịt.

Sư đệ!! Tém tém lại một chút không được sao!? Nhìn chằm chằm ta như vậy, nghĩ ta không biết xấu hổ sao!?? (⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)⁠╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻

Rốt cuộc các người làm sao a!

A xém chút nữa liền quên còn một người khác vẫn đang ở trong đường, còn ai khác ngoài tiểu hài nhi của hắn đây? Hôm qua bái sư thất bại, hôm nay liền tiếp tục tới bái, không hổ là con trai ta!



Nhìn xem nhìn xem, còn nhỏ tuổi nhưng dáng đứng đã đoan chính đầy lễ nghĩa như vậy, khuôn mặt dịu ngoan chỉ muốn nhéo cho một cái.

Từ lúc y tới đây bái phỏng, không khí nơi này liền lâm vào ngột ngạt khó tả. Không đúng, chính xác hơn là ngay từ đầu đã như vậy, Tư Không Ngạn chỉ là một chút gián đoạn nho nhỏ, sau đó bầu không khí liền chở lại như cũ.

Nguyên Thu sắp không chịu nổi nữa, mặt mo của hắn sắp bị sự kỳ quái này làm vỡ vụn! Hắn muốn phá tan bầu không khí này!

"Sư..."

"Nguyên Thu! Ngươi là thực sự muốn nhận nó làm đồ đệ? Không phải trước đó ngươi nói cả đời sẽ không thu nhận đồ đệ sao?"

Sư đệ ngươi thật nhanh miệng.

Kia cũng không phải ta nói a, ngươi đừng có như vậy oan uổng ụp lên đầu ta như vậy. Còn có, mau cất cái bản mặt như muốn nuốt sống ta đi. Bảo bảo sợ hãi.

Nguyên Thu lại giống như không để tâm lời của Liễu Triều Yên, lạnh nhạt nói hai chữ. "Ta đùa."

Không khí càng lúc càng trở lên vi diệu hơn. Ta có phải thốt ra cái gì sai rồi hay không? Nhưng từ khi đặt mông xuống đây ngoài hai chữ kia cũng chưa nói cái gì mà.

Hoành Cửu Ly rốt cuộc cũng là người duy nhất đứng lên hoà giải, hắn cười có chút gượng gạo, nhẹ giọng trấn an Liễu Triều Yên.

"Tiểu Thập, không có nổi nóng, đệ cũng biết tính tình của Tiểu Cửu có chút bất thường, bỏ qua, bỏ qua đi."

"Còn có, nếu Tiểu Cửu đã muốn nhận đứa nhỏ này làm đồ đệ vậy thì cứ nhận, đệ một thân một mình, Hoạ Xuân Cư lại toạ riêng trên một ngọn núi, bình thường chính là ngoài đệ ra thì không còn bóng ma nào cả. Có thêm một người liền tốt, để y bồi đệ mỗi ngày, quyết định vậy nhé?"

Nguyên Thu khẽ gật đầu coi như chấp thuận, Liễu Triều Yên một mực không vui ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt u ám vạn phần.

Hoành Cửu Ly khẽ thở hắt ra một hơi, lại hướng tới đứa nhỏ dường như đang sắp mất đi tồn tại cảm, hoà ái nói.



"Ngươi còn nhớ đường tới Hoạ Xuân Cư sao? Nếu nhớ vậy từ nay liền ở lại đó, chính là gian phụ cách vách gian chính của sư phụ ngươi, sau này hảo hảo tu luyện."

Sau đó hắn đưa cho Tư Không Ngạn hai viên đan dược màu đen huyền, trên viên đan dược còn khắc hoạ vô số linh văn kim sắc rất đẹp mắt, khẳng định là đan dược cao cấp.

Hắn dặn dò một chút sau đó bảo y mau chóng về Hoạ Xuân Cư nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu tới lớp học sáng.

Nguyên Thu thấy mọi sự đã thoả, vừa nhấc mông muốn nói một câu cáo từ. Thì Liễu Triều Yên cùng Hoành Cửu Ly đồng thanh nói.

"Chậm đã!"

Nguyên Thu:..................

Liễu Triều Yên:.................

Hoành Cửu Ly: "........ Một chút nữa hãy đi, ta cùng Thập sư đệ có chuyện muốn hỏi đệ."

Liễu Triều Yên và Hoành Cửu Ly đưa mắt nhìn nhau giống như rất hiểu ý nhau, đợi thời khắc này lâu lắm rồi. Hai người liền di chuyển ghế, mỗi người một bên ngồi cạnh Nguyên Thu.

Cái moẹ gì đây trời...

Sau đó, một màn quan tâm hỏi han liền không khác mấy hỏi cung.

"Cơ thể đệ không có vấn đề gì sao?"

"Rất tốt."

"Thật sự tốt!? Ngươi không có bị phản phệ lần nữa hay bị đoạt xá đó chứ?"

"... Không có." Đúng, sư huynh ngươi là bị ta đoạt xá rồi.

Hoành Cửu Ly trợn mắt nhìn Liễu Triều Yên, thiếu điều muốn tới vỗ vào cái đầu hắn một cái.

"Tiểu Thập, nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"

"... Đệ lỡ miệng."

"Cơ thể khỏe liền tốt. Vậy... đệ có cảm thấy đứa nhỏ kia có chút quen thuộc?"

Vấn đề này đối với 'Nguyên Thu' có chút nhạy cảm, nhưng hắn thì không, vì Tư Không Ngạn chính là hài tử hắn tự mình tạo ra, sao có thể thấy ghét bỏ giống như 'Nguyên Thu'? Nhưng hiện tại hắn đang dùng thân thể của 'hắn' không thể tùy tiện thay đổi tính cách, bằng không thực sự sẽ bị phát hiện việc đoạt xá...

Nguyên Thu chậm rãi trả lời, chiếu theo góc độ của hai người kia giống như hắn cố gắng nói ra vậy.

".... Có, rất giống biểu tỷ."

Khuôn mặt của Hoành Cửu Ly và Liễu Triều Yên liền có chút ngưng trọng, biểu tỷ của Nguyên Thu cũng chính là Nguyên Hoạ, là một điều cấm kỵ ở trong Dư Tiêu Phong, bất kỳ ai cũng không thể nhắc tới. Đó là mệnh lệnh cũng như luật ngầm mà Hoành Cửu Ly đặt ra cho tất thảy người trong Dư Tiêu Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.