Kiến trúc Dương Trình ở đại học N thông báo tuyển dụng, Tiêu Dương không đến, nên Lâm Mộ Tình cũng không gặp cô, mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cũng chưa chạm mặt nhau.
Làm nghề giáo tốt nhất ở chỗ chính là hàng năm được hai kỳ nghỉ dài hạn, về điểm này Lâm Mộ Tình cũng hơi thích. Suốt kỳ nghỉ hè, nàng chỗ nào cũng không đi, toàn ở nhà. Cũng đang xác định câu nói kia của Lâm Thanh Hủ: "Cậu xong rồi", không phải vì sợ gặp Tiêu Dương thì bản thân sẽ 'tiêu' như thế nào, mà là bị cái suy nghĩ không thể gặp Tiêu Dương dày vò nàng.
Nếu là lúc trước, từ lớp mười một năm ấy cho đến bây giờ đã bảy tám năm, Lâm Mộ Tình cũng chưa gặp qua Tiêu Dương. Như vậy Tiêu Dương cũng chỉ như những người từng xuất hiện trong cuộc đời của Lâm Mộ Tình, thời gian trôi qua, sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng Tiêu Dương lại không, cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Tình, tuy rằng chỉ một khắc, nhưng Lâm Mộ Tình lại tưởng niệm cả một mùa.
Có lúc thường không tự chủ sẽ suy nghĩ, Tiêu Dương bây giờ đang làm gì đây? Không biết Tiêu Dương đã ăn cơm trưa chưa? Trời mưa, Tiêu Dương có mang dù hay không?...... Từ hôm đó tới nay, Tiêu Dương có nhớ đến mình vài phút...... không, vài giây nào không?
Lâm Mộ Tình nghĩ, cho dù là chung một thành phố, nhưng lại chia thành nhiều khu, lại chia thành nhiều con phố, hai người lại không cùng vòng xã giao, chắc là về sau cũng không còn cơ hội được gặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dang-dang/1419895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.