Đau quá, tôi bất giác nhăn mặt, nhìn quanh, thấy cánh tay mang đồng phục còn dính ít máu của bác bảo vệ đang chụp lên vai tôi, lay lay như đang gọi tôi sực tỉnh cơn ác mộng trước mắt, hổn hển:
- Cháu, cháu mau vào bệnh viện xem thử tình hình Ngọc Ánh đi! Phải có người.. người.. mới được..
Thế là tôi như choàng tỉnh, đứng bật dậy, chạy ngay ra cổng kí túc xá, thấy tiếng còi cứu thương inh ỏi không xa, liền leo lên một bác xe ôm ngay đó, hét lên đứt đoạn:
- Chú, chú chạy theo chiếc cứu thương đó.. giúp cháu, nhanh.. chú..
Bác xe ôm thấy tình hình gấp rút cũng không chậm trễ rú ga đi ngay, đến cổng bệnh viện, tôi lôi ví hấp tấp rút tiền ra trả, nhưng vội quá tiền bay tứ tung, tôi cũng không kịp nhặt, chạy ngay vào sảnh bệnh viện mặc cho bác xe ôm gọi với lại "Cô ơi, cô ơi.."
Tôi vào đến sảnh chính, nhìn quanh quất không thấy Ánh đâu, sắp bật khóc đến nơi, bệnh viện này tên gì tôi còn chẳng kịp nhìn, "Ánh ơi, cậu ở đâu?", tôi cứ đứng như trời trồng giữa lối đi, cho đến khi hai bác sĩ một già một trẻ trông có vẻ gấp rút vừa đi vừa nói với nhau:
- Tình hình đang rất nguy kịch, nạn nhân rơi từ tầng 3 xuống sân, mất rất nhiều máu..
Tôi như vớ được cọc, chạy ngay theo hai người đó, đến nơi thì thấy căn phòng cấp cứu đang sáng đèn, nơi hai vị bác sĩ kia vừa bước vào, một vị y tá vừa đi ra, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-giet-chet-anh-duong/2549574/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.