Đêm hôm đó, tôi không ở lại bệnh viện, nhìn mặt những con người khốn kiếp đó chỉ muốn đâm cho bọn họ, mỗi người một nhát. Tôi cũng không còn hơi sức để đi tìm nhà nghỉ, thế là theo bước chân vô định, tôi lại quay về kí túc xá của Ngọc Ánh, ngồi trên bậc thang phòng bảo vệ, ngẩng lên nhìn bầu trời đen đặc, đen như quả tim con người ta vậy, không có lấy một tia sáng ấm áp nào. Bất chợt nước mắt tuôn rơi không chủ ý, tôi đưa lưỡi tì vào nướu của hàm răng trên, đó là cách mà Ngọc Ánh bày tôi để kiềm chế những giọt lệ ngu ngốc. "Cuộc sống của chúng ta, khóc lóc là dư thừa..", cô ấy bảo vậy và tôi tin như vậy.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại, là bác bảo vệ, bác tên Trung nhưng người ta chỉ quen gọi bác bằng tên công việc của bác, tôi cũng vậy, ngoại trừ Ngọc Ánh, cô ấy là người duy nhất gọi bác ấy là bác Trung, là người duy nhất mời nước bác ấy giữa trời nắng nóng, cũng là người duy nhất đem biếu trái cây, bánh kẹo cho bác mỗi khi vừa từ ở nhà lên. "Cô gái hiền lành như vậy, thật đoản mệnh..", bác Trung thở dài:
- Số trời đã định..
Tôi cười chua cay, cái gì gọi là số trời chứ, tôi không tin Ánh chết là do số phận, con người hãy ngưng đổ lỗi cho số phận đi, thật lố bịch.
- Giá như bác để ý con bé thêm một chút, cả tháng nay nó không ra khỏi phòng, cũng không về Biên Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-giet-chet-anh-duong/2549572/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.