Sân bay Tân Sơn Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 7 năm 2018
Tiếng xôn xao chào hỏi, gọi nhau í ới của những người đang đứng đợi ở sảnh và dòng người vừa xuống mặt đất trộn lẫn với tiếng loa phát thanh của sân bay tạo nên một khung cảnh ồn ào nhức tai. Nhưng có nhốn nháo hơn nữa, đông người hơn nữa, thì tôi cũng đảm bảo sẽ chỉ cần 30 giây thôi để có thể định vị được bóng hình và nụ cười của Ngọc Ánh trong đám đông đó, cô ấy đã mặc chiếc đầm màu xanh lần trước tôi tặng. Tôi đã đợi chờ giây phút này suốt một năm qua, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, đủ làm tôi phải ray rứt, cồn cào bao đêm nhưng vẫn cho tôi hy vọng để không bị héo mòn. Tôi đưa tay vẫy cô ấy trước, cô ấy nhìn thấy liền nở một nụ cười thật tươi, chạy đến sà vào lòng tôi. Khoảnh khắc ngọt ngào ấy có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được, đỉnh đầu cô ấy chạm vào đầu mũi tôi, mùi hương dầu gội thoang thoảng phả vào mặt tôi ngây ngất, vòng tay siết chặt lưng tôi và vai cô ấy khẽ rung động.
- Này, đừng sụt sịt như vậy chứ, cười lên một cái xem nào!
Cô ấy đưa tay quệt nước mắt, vuốt tóc sang hai bên rồi cười với tôi, nụ cười ấm áp như ngày đầu tôi gặp, nụ cười theo tôi vào trong cả chiêm bao.
- Sao lần nào cậu cũng là người nhìn thấy mình trước thế? - cô ấy ngước lên hỏi tôi, đôi mắt long lanh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-giet-chet-anh-duong/2549565/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.