Ngay khi tiếng súngvang lên Ngôn Mặc gần như chạy ngay hàng đầu tiên . Nhưng cô không chạybán mạng để giành vị trí đầu tiên , mà chạy theo đội hình dẫn sau , dùng tốc độ đều đặn để chạy . Thật ra trước kia Ngôn Mặc đã từng tham giađội điền kinh của trường , thầy giáo nói tính cách Ngôn Mặc bình thản ,có thể nói là cô đơn , chịu được khổ , hơn nữa tốt chất vốn có tốt , cóthể bồi dưỡng . Nhưng cô chỉ được huấn luyện một thời gian ngắn , mẹ đãchạy đến ngăn cản.
Ngôn Mặc vẫn còn nhớ đến lời nói kháy của mẹ : "Đàn bà con gái hoạt động thể thao làm cái gì , không có tiền đồ."
Khi đó , Ngôn Mặc rất muốn hỏi mẹ một câu : "Âm nhạc cũng không được , thể dục cũng không được , vậy con phải làm cái gì đây ?"
Thế nhưng , việc dạy dỗ bằng máu , da thịt đau đớn khiến Ngôn Mặc không thể nói hết những lời này khỏi miệng , bởi vì cô biết , chỉ cần là thứ mẹkhông muốn cô học , bà đều sẽ tìm được lý do.
Đã lâu rồi chưachạy nhanh , Ngôn Mặc cảm giác máu nóng trong cơ thể đang bứt rứt nhốnnháo , dần dần nóng lên , bốc hơi ra ngoài làm da cô toát mồ hôi.
Người ở trong trận đấu , dần dần sẽ tiến vào một thế giới của bản thân ,giống như một thế giới tách khỏi hiện thực bên ngoài , cho dù tiếng cổđộng bên ngoài vang lên càng lúc càng mạnh mẽ , có to lớn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-vot-ai/2096382/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.