Gặp lại Cảnh Kiệt, hắn vẫn là một thân quần áo hưu nhàn thoải mái nhưng giá trị xa xỉ, ngồi ở một gian phòng trà chờ y.
Lúc Dung An Trúc đến, Cảnh Kiệt còn cố ý nhìn nhìn ra phía sau, không thấy người đi theo, hắn nhíu mày. “Tiêu thiếu không cùng đến?”
“Hai chúng ta thưởng trà nói chuyện, gọi cậu ta đến làm gì cho sát phong cảnh”.
Cảnh Kiệt cười ha hả.
Chuyện công việc đã bàn xong xuôi ở văn phòng, lúc này chẳng qua là tiện đường liên lạc thắt chặt tình cảm mà thôi.
“Có đôi khi, không thể không nói tôi rất hâm mộ Tiêu thiếu”. Cảnh Kiệt uống một ngụm trà Phổ Nhĩ thơm ngọt, khoé miệng mang theo ý cười.
“Cậu ta đang cùng mấy anh em chú bác đấm đá rất vui sướng”. Dung An Trúc cười cười. “Cậu là con trai độc nhất đương nhiên sẽ thấy hâm mộ”.
Cảnh Kiệt cười. “Anh biết rõ tôi nói chính là anh”.
Dung An Trúc liếc hắn một cái, không trả lời.
“Lời mời của tôi vĩnh viễn hữu hiệu, nếu có một ngày anh chán ghét nơi này….” Ánh mắt Cảnh Kiệt giống như hồ sâu nhìn Dung An Trúc.
Dung An Trúc giương mắt. “Nơi đó của cậu cùng với nơi này có gì khác nhau?”
“Nếu đã giống nhau, vì cái gì anh lại lựa chọn ở đây?” Cảnh Kiệt hỏi lại.
Dung An Trúc không đáp, nâng ấm rót trà cho hắn.
Cảnh Kiệt không khách khí, tiếp nhận uống xong. “Anh vì sao lại chọn Tiêu Luân? Vì sao tôi lại không được?”
Dung An Trúc cũng uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-sinh-tinh/2460192/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.