Hiển nhiên là phòng làm việc không được sử dụng thường xuyên, những quyển sách còn mới tinh nằm trên giá, trên bàn làm việc có một số dấu vết đã qua sử dụng. Lâm Dật vội vàng nhìn lướt qua phòng, tầm mắt xẹt qua Bùi Liêu đang làm cảnh, rơi vào trên người Cù Quân.
Hầu như hắn không có thay đổi gì, năm tháng không hề để lại dấu vết trên người hắn. Vẫn giống như ký ức trong đầu, mặt mày sắc sảo, khí thế bức người, toàn thân lộ ra một sự cường thế không được nói leo. Khi ngước mắt nhìn người khác thì ánh mắt sâu thẳm, khiến cho người ta có cảm giác như ngay lập tức bị nhìn thấu.
Cù Quân không hề xấu chút nào, chỉ là khí chất của hắn hấp dẫn hơn rất nhiều so với diện mạo.
Mà một khi đã bị khí chất của hắn thu hút thì tự nhiên sẽ mất đi tâm tình thưởng thức vẻ ngoài của đối phương. Đối với kẻ yếu thì có vẻ như hắn rất mạnh; đối với kẻ mạnh thì hắn tựa như một ngọn núi có tuyết phủ, khiến cho người ta bất chợt có cảm giác không thể đánh tan.
Vừa nhìn đã biết hắn chưa từng bị xã hội đối xử tàn nhẫn.
Lâm Dật thu hồi tầm mắt, bởi vì suy nghĩ này của mình mà khẽ nở nụ cười, lóe lên một chút rồi biến mất.
Ánh mắt của Cù Quân dừng lại trên bóng dáng quen thuộc, lộ vẻ quan sát không hề kiềm nén, người ta có thể rõ ràng phát hiện ra rằng hắn đang nhìn từng li từng tí trên thân thể người nọ, từ sợi tóc đến gót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-dang-cho-chung-ta-chia-tay/1668759/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.