Tiếng chơi nhạc, tiếng rít gào, tiếng rên rỉ hòa quyện vào nhau vang lên bên tai anh, trời đất đảo lộn, thế giới trước mắt mờ mịt không rõ, người trong lòng nặng nề khác thường, giống như đang liên tục kéo anh rơi xuống vực sâu.
"Cù Quân..." Âm thanh tràn ra rất khẽ, khơi gợi ánh mắt ngạc nhiên từ người ngồi đối diện.
Chắc là nghĩ rằng người nọ vẫn bất mãn nên Bạch Chính Khanh hơi cau mày, y nghiêng người về phía trước, mang theo cảm giác áp bức bao phủ lấy người trước mặt: "Ngài Lâm, ngài vừa nói gì ạ?"
Lâm Dật đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt giống như vô cùng khiếp sợ, khiến cho Bạch Chính Khanh không khỏi dừng lại động tác. Nhìn bộ dạng của Lâm Dật lúc này, y bất chợt ngả người về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, vừa vặn quan tâm nói: "Có vẻ như trạng thái của cậu đang không được tốt lắm nhỉ..."
Yết hầu của Lâm Dật khẽ nhúc nhích, thế giới trước mắt trở nên rõ ràng trở lại, anh có thể cảm nhận được trán mình tiết ra một chút mồ hôi, sau đó vô thức đưa tay sờ vào túi áo. Không tìm được khăn tay lụa, lúc này anh mới mờ mịt nhìn Bạch Chính Khanh đang dán mắt vào mình.
Y nở một nụ cười vừa phải, bình tĩnh nhìn anh chăm chú, để lộ ra một vẻ hờ hững xa lạ.
Lâm Dật nhận thấy tình hình có gì đó không ổn.
Anh ổn định tinh thần lại, lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh mới tinh này một vòng.
Một căn phòng nhỏ hẹp với cánh cửa phòng ngủ đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-dang-cho-chung-ta-chia-tay/1668758/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.