Tính cách của An Ny quá lạnh nhạt, thờ ơ. Hơn nữa, từ nhỏ cô đã được nuôi dưỡng bởi hai người cũng không kém phần lạnh nhạt, thờ ơ khác. Đối với chuyện tình cảm, phàm là người mà cô không để tâm thì cho dù người đó có vì cô làm biết bao nhiêu điều tốt đẹp, cô cũng vẫn sẽ làm như không thấy. Thiện Mỹ nghĩ tới điều này, không hiểu sao bỗng cảm thấy đau lòng. Đó chính là tính cách của người ấy, đem đặt lên người An Ny, dường như có điểm khang khác. Buồn cười một nỗi, người nhà họ Vũ quả nhiên là rất giống nhau.
Bước chân của An Ny luôn chậm rãi, từ tốn, như một tiết tấu thuộc về riêng cô. Thiện Mỹ ngước mắt nhìn theo, vẻ mặt không rõ tâm tình.
“ Sao? Chột dạ à?” Phương Linh ngồi xuống bên cạnh Thiện Mỹ, điềm nhiên quăng cho cô bạn mình vài câu hỏi.
“ Chột dạ gì chứ!” Thiện Mỹ rất muốn cười nhưng khóe môi chẳng hiểu sao lại chả thể cong lên.
Phương Linh vặn chai nước, ngửa cổ uống mấy ngụm, kế đó mới đóng chai nước lại đặt vào tay Thiện Mỹ.
“ Từ lúc diễn văn nghệ xong tới giờ bà cứ nhìn An Ny mãi, ánh mắt chưa từng dứt ra quá ba lần. Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trông thấy bộ dạng úp úp mở mở của Thiện Mỹ, Phương Linh lập tức nheo mắt cảnh cáo, “ Bà mà dám không trả lời, tôi sẽ đem bức hình kia đưa cho An Ny ngay và luôn.”
Thiện Mỹ: “...Được rồi, tôi nói là được chứ gì!Anh họ của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-co-noi-co-don/2039456/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.