Sau khi trở lại Saipan thì đến Tết Nguyên đán.
Tuy nhiên, sếp Chu bận rộn đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ngồi trên ghế sô pha, họp với vẻ mặt nghiêm túc.
Phần thân trên anh mặc một chiếc áo len xám nghiêm túc, phần thân dưới là quần thể thao ở nhà, kèm theo đôi dép lê sói lớn có bộ lông xù xù do Trần Vũ chuẩn bị, con sói lớn xấu xa có hai cái tai hình tam giác cụp xuống hai bên.
Trần Vũ ngồi ở phía bên kia của ghế sô pha vừa ăn cam vừa nghịch điện thoại di động, nhưng lại bị cách diễn giải logic chặt chẽ của anh thu hút. Với khí chất lạnh lùng và làn da trắng nõn của anh, như Hà Thiến Dao đã nói, so với giám đốc, Chu Duật giống như một nghiên cứu viên khoa học hơn.
Một lúc sau, anh gập cuốn sổ tay lại.
Trần Vũ ngồi bên cạnh cúi người đút cho anh một miếng cam: “Sếp Chu vất vả rồi!”
Chu Duật mỉm cười, cắn một miếng cam rồi ôm cô ngồi lên đùi mình, cái đầu đầy tóc vùi vào cổ cô, giống như một con ch.ó lớn có đôi tai cụp xuống.
Chà, vừa rồi, người đàn ông ưu tú này còn nghiêm túc mở cuộc họp, áo mũ chỉnh tề tinh anh, bây giờ lại trông có vẻ hơi đáng thương.
Tức khắc, trái tim của Trần Vũ tràn ngập yêu thương trìu mến, một tay cô nắn quả cam, một tay vuốt ve bộ lông hơi dựng lên của con chó lớn: “Xoa đầu nè.”
”Em đang hấp thụ năng lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-co-the-khong-yeu-tra-xanh-dau/2035350/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.