Bạn nhỏ Chu Ti Trình nói rất muộn, sau khi kiểm tra rằng không có vấn đề gì, chỉ còn lại một kết luận.
Cậu nhóc lười nói chuyện.
Trần Vũ bởi vì kết luận này mà lâm vào trầm tư, ánh mắt chậm rãi dời đến trên mặt Chu Duật, Chu Duật bật cười, duỗi tay ôm lấy tiểu bảo bối nói: “A, giống anh giống anh.”
Chu Duật đặc biệt thích ôm Trần Vũ, hiện tại anh vừa ôm cô vừa ngồi trên ghế sofa, ngửi mùi thơm của cô, toàn thân mềm nhũn.
Chu Ti Trình đang lật xem sách tranh, nhìn thấy mẹ bị cha ôm, cậu nhóc đặt sách xuống, đi đến mép ghế sofa, mở hai bàn tay nhỏ ra, sau đó lẩm bẩm.
Cậu nhóc hôm nay mặc quần áo gấu, da trắng, mắt tròn, lông mi dài, trông rất đáng yêu. Trần Vũ đang ngồi trong lòng Chu Duật xoay người cúi xuống ôm cậu nhóc lên.
May mắn là sofa trong nhà rất lớn, ba người ngồi cùng nhau vẫn dư dả.
Bạn nhỏ Chu Ti Trình cũng không đi đi lại lại trên ghế sofa, làm nũng ôm lấy mẹ, ngước mắt lên nhìn cha ở phía sau mẹ.
Chu Duật sờ đầu cậu nhóc, hôn lên đầu của cậu nhóc.
Đây là đứa con của anh với Trần Vũ.
Đó là minh chứng cho tình yêu của họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Duật tràn đầy hưng phấn.
—
Bước ngoặt để bạn nhỏ Chu Ti Trình nói là Ngọc Bảo.
Ngọc Bảo bây giờ là một quả cam rất lớn, thỉnh thoảng Trần Vũ sẽ xem lại những bức ảnh cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-co-the-khong-yeu-tra-xanh-dau/2035330/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.