Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
“Ngài muốn ta giúp gì?” Về đến nhà, Tiểu Kiều bỏ chậu gỗ xuống đất, vắt khô quần áo phơi lên. Nếu lão đại đã nhờ hỗ trợ vậy hẳn không phải việc trong trại.
Sở Hướng Thiên kể chuyện của Phó Điềm cho nàng nghe, “Phó gia hiện tại không có ai tin tưởng được nên ta muốn nhờ ngươi đến kiểm toán hộ.”
Tiểu Kiều trầm tư một hồi rồi sảng khoái nói: “Ta giúp cũng được thôi, nhưng mà phía Phó công tử liệu có chịu không? Dù gì thân phận của chúng ta…” Bọn họ là một đám thổ phỉ, người ngoài nhìn vô bảo sao tin cho được.
“Ta đã ngỏ lời nhờ ngươi giúp được thì cũng đồng nghĩa với việc Phó Điềm là người có thể tin tưởng.”
Tiểu Kiều nghe xong cứ thấy là lạ, lão đại thân thiết với Phó gia từ hồi nào thế, đã vậy khi trước họ còn từng bắt cóc Phó công tử kia mà, sao giờ chẳng những không phải kẻ thù vừa gặp đã đỏ mắt mà còn có cả giao tình thế này, hoang mang ghê.
“Được, vậy để ta xuống núi một chuyến, khi nào thì đi?” Tiểu Kiều hỏi.
“Bây giờ đi luôn.” Sở Hướng Thiên nói: “Phía Phó gia đang gấp.”
“Được.”
Tiểu Kiều vào phòng thu dọn quần áo, gói thành một bọc đeo trên người, theo Sở Hướng Thiên ra chuồng ngựa, nửa đường thì đụng phải bạn nhỏ Thường Hỉ đang hí hoáy làm gì đấy, Thường Hỉ vừa nhìn thấy Sở Hướng Thiên đã vội rụt cổ theo bản năng, những ngày này lão đại không ở bên hắn sống rất tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265957/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.