Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Tiểu Kiều bị hắn lay động, nếu như chỉ riêng nàng, thì nàng sẽ không nhận thù lao của Phó Điềm, nhưng chuyện này liên quan đến cả cuộc sống sau này của mọi người trong trại, sinh sống cùng nhau đã lâu, không quản già trẻ gái trai, ai ai cũng sáng sủa thân thiện, bảo không có tình cảm gì với nhau thì là không thể.
Nếu bảo nàng nhận, nàng khó xử, bởi đã coi Phó Điềm là bằng hữu thì ai đời lại làm thế. Nhưng nếu bảo không nhận, nàng không làm được.
Người trong trại cũng đâu ai nguyện ý phải đi làm thổ phỉ, trừ lão đại và quân sư, trong trại chỉ vỏn vẹn 32 người, có những đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, cũng có những nữ nhân bị quan phủ ngang ngược hãm hại, hoặc cũng có những người giống nàng, do không còn người thân, cũng chẳng còn chỗ để đi nên quyết định ở lại đây sinh sống.
Mọi người chọn ở trên núi, cũng chỉ vì muốn một nơi để ở, để tiếp tục sống. Nếu có lối thoát, không cần phải làm thổ phỉ, đương nhiên đó là chuyện hết sức tuyệt vời.
Do dự hồi lâu, Tiểu Kiều vẫn gật đầu đồng ý, “Dù có hơi chiếm tiện nghi của Phó công tử, nhưng mọi người trong trại đúng đang cần một nơi để sinh sống, Phó công tử đã cho chúng ta một đại ân rất lớn, sau này nếu có bất cứ yêu cầu gì, Tiểu Kiều luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
Thường Hỉ đứng đằng sau dùng sức gật đầu, “Tiểu Kiều nói rất đúng, tính cả ta nữa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265956/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.