Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Hai người trở về phòng, Phó Điềm vẫn thương nhớ chuyện ngày mai, chạy lại ngồi cạnh bàn, rót ra hai ly trà, ánh mắt rạng rỡ nhìn Sở Hướng Thiên.
“Ngươi có kế hay gì nói nghe thử đi?”
Sở Hướng Thiên: “…”
Hắn vốn đang định chọc tiểu thiếu gia, ai biết tiểu thiếu gia vẫn ngốc như vậy, không hề cảm thấy hai người ở chung một phòng thì có gì sai, thậm chí còn ngây thơ chính trực mà mời gọi hắn cùng ngồi thương thảo.
Thu hồi tâm tư kiều diễm, nhận mệnh ngồi xuống, Sở Hướng Thiên hỏi: “Sáng sớm ngày mai, cứ để cho Thường Hỉ ra canh chừng cửa hàng gạo Phó gia.”
Phó Điềm ngơ ngác, không hiểu mới sáng sớm ra đấy trông coi cái gì cơ.
Sở Hướng Thiên thấy cậu không hiểu, liền dứt khoát giải thích cho cậu nghe, “Cửa hàng gạo thất thoát đã nhiều năm, là bởi vì giá cả tăng cao quá mức khiến lượng người mua bị sụt giảm, vậy thì số gạo còn tồn trong kho đâu thể khi không mà biến mất được.”
“Ngươi nói thử xem… Gạo, đã bị đưa đi đâu?”
Phó Điềm bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt chậm rãi trợn to, “Gạo đã đi đâu…?”
“Ý ngươi là?” Trên mặt cậu lộ vẻ không thể nào ngờ được, “Sao bọn chúng lại dám?”
Sở Hướng Thiên búng nhẹ lên trán cậu, sắc mặt lạnh lùng nói, “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.”
Khi đứng trước một món hời, không lạ gì bọn chúng lại không dám.
Hàng gạo Phó gia bị thất thoát nhiều năm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265945/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.