Phó Điềm chống đỡ đầu óc hỗn độn, lắc lư đến dưới tàng cây, dùng sức mở to mắt nhìn chằm chằm cây cổ thụ.
Ấy là một cây du già, cành lá xum xuê, tán cây tỏa rộng như tán dù xanh ngát, che chắn cả một mảnh trời, cũng không biết nó đã bao năm tuổi, thân cây thô to một người ôm không xuể.
Ngẩng đầu nhìn, ánh nắng xuyên qua những chạc cây rọi xuống, khơi gợi chút ký ức nào đó trong đầu Phó Điềm, dường như cậu đã gặp nó ở đâu rồi, nhưng nhớ mãi vẫn chẳng ra.
Đang lúc cậu quan sát cây du già, nó cũng đang quan sát cậu, nó đã sống qua rất nhiều thập kỷ, người hoặc việc mà nó có thể nhớ cũng không nhiều, song chuyện liên quan đến Mộ Đan, nó đều nhớ.
Khi còn bé, Mộ Đan từng cứu nó một mạng, sau đó nó dần lớn lên trong cái hoàng cung này, có được ý thức của bản thân. Lâu lâu Mộ Đan cũng sẽ ngồi dưới tàng cây của nó, dạy nó chút bí quyết tu luyện, và rồi một ngày nọ, Mộ Đan đến cáo biệt cùng nó, y nói y muốn từ quan về quê, sau này có khả năng sẽ không gặp lại nữa.
Nó khi đó còn trẻ, chỉ nghĩ Mộ Đan là Mẫu Đơn yêu, sống được rất lâu, rồi cả hai cũng sẽ gặp lại. Nhưng đâu ai biết, nó chờ từ ngày chỉ mới là cây non đến khi đã trở thành đại thụ che trời, nó vẫn không được gặp lại Mộ Đan, cũng chẳng được nghe chút tin tức nào về y.
Vốn nghĩ mãi mãi sẽ không được gặp lại nữa, không ngờ giờ y đã đến tìm nó.
Cây du già có chút kích động xen lẫn mừng rỡ, thấy Phó Điềm nhìn nó hồi lâu mà chẳng nói chẳng rằng, rốt cục cũng không kiềm chế nổi tâm tình, run giọng nói: “Mộ Đan, ngươi nhìn có hơi khác trước kia.”
Phó Điềm sững sờ, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi gọi ta là gì?”
Cây du già mờ mịt, nó đã lâu rồi chưa trò chuyện cùng ai nên có chút lắp bắp, “Mộ, Mộ Đan.”
“Ngươi không phải đến để gặp ta sao? Ngươi không nhận ra ta sao?” Nói rồi cây du già lại nản lòng, cũng đúng, đã qua bao nhiêu năm, Mộ Đan không nhận ra nó cũng phải thôi.
Phó Điềm cuối cùng cũng nhớ ra, cậu đã thấy cây du già này trong giấc mơ về tổ tiên. Mà điều làm cậu càng khó hiểu hơn là, tại sao cây du già lại gọi cậu bằng tên của tổ tiên.
“Ta không phải Mộ Đan, Mộ Đan là tổ tiên của ta.” Phó Điềm cẩn thận hỏi: “Ngươi biết ngài ấy sao? Tại sao ngươi lại cho rằng ta là tổ tiên?”
Cậu nhớ dáng dấp của Mộ Đan trong mơ đâu có giống cậu bây giờ.
Cây du già sững sờ, bàng hoàng nửa ngày mới sốt ruột hỏi: “Ngươi không phải Mộ Đan? Vậy sao trên người… Trên người ngươi lại có hơi thở của y.”
Từng loại yêu tinh đều có khí tức riêng, tướng mạo có lẽ sẽ đổi thay, nhưng khí tức thì không, mà trên người thiếu niên này, lại có khí tức của Mộ Đan.
“Ngươi mới nói Mộ Đan là tổ tiên của ngươi?” Cây du già kiềm chế kích động, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Vậy y có khỏe không?”
Phó Điềm mơ hồ nghe ra mong đợi trong giọng nó, song tổ tiên đã sớm qua đời, chỉ có thể ăn ngay nói thật, “Tổ tiên đã qua đời từ rất lâu rồi.”
“Làm sao có thể?!” Cây du già như bị sét đánh, Mộ Đan đã nói với nó, y là mẫu đơn trên núi hóa thành, mà yêu tinh hóa hình là cơ duyên ngàn năm khó gặp, chỉ cần y tiếp tục tu luyện, tuổi thọ là vô tận.
Ở đây bao nhiêu năm, nó chưa từng nghe có bất cứ cây hoa nào ngoài y hóa hình thành công, mà yêu như Mộ Đan, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được?
Phản ứng của cây du già đã chứng minh cho suy đoán của Phó Điềm, tổ tiên xác thực không phải người, cậu thầm nghĩ quả thế, e rằng những dị thường xảy đến với cậu, đều có liên quan đến tổ tiên. Chỉ là trong gia phả có nói tổ tiên đã thu dưỡng cô nhi, hoàn toàn không có quan hệ máu mủ gì kia mà, tại sao đến đời của cậu, lại xuất hiện năng lực của tổ tiên?
Cậu tự hỏi, rồi thử thăm dò cây du già, “Trên người ta có thừa kế một phần sức mạnh của tổ tiên, ngươi biết tại sao không?”
Cây du già còn chưa hết ủ rũ, nghe vậy lại kỳ quái nói: “Sức mạnh nào?”
Phó Điềm không biết giải thích làm sao, chỉ thử đưa tay đặt trên cây du già, cũng như lần trước, một dòng khí ấm chảy ra, cây du già chấn động, lá cây đổ rào rạt, thanh âm già nua thét lên khàn đục, “Đây là, đây là căn nguyên của Mộ Đan!”
Cái gọi là căn nguyên, chính là thứ chúng nó tu luyện hội tụ tinh hoa nhật nguyệt mà thành, trải qua năm tháng tích lũy gột rửa, kết thành hạt, hạt này ẩn chứa tuyệt đại sức mạnh của yêu tinh, nếu căn nguyên không còn, thì đó chính là cái chết.
Căn nguyên cũng không phải ai cũng có, chỉ như Mộ Đan, đại yêu đã tu luyện thành người mới có. Những thứ trên đều do Mộ Đan giảng cho nó nghe, Mộ Đan nói căn nguyên của y giấu sâu trong đóa hoa, y còn từng lấy ra cho nó xem một lần, căn nguyên của y trông rất giống quả trái cây, khi đó cây du già mới biết Mộ Đan mạnh mẽ đến nhường nào, cả căn nguyên mà y cũng có thể lấy ra.
Nhưng bây giờ căn nguyên lại xuất hiện trên người thiếu niên, chứng tỏ Mộ Đan đã thật sự biến mất.
Niềm hy vọng cuối cùng của cây du già bị đập tan, nản lòng hỏi: “Ngươi là đời sau của Mộ Đan? Vậy Mộ Đan khi ấy chết thế nào?”
“Thọ chung chính tẩm (Sống thọ và chết tại gia).” Phó Điềm nói: “Tổ tiên và bạn lữ thoái ẩn đến Tứ Phương trấn, hai người rất ân ái, họ sống cùng nhau đến chín mươi tuổi mới qua đời. Trong quá trình chung sống, bọn họ có thu nhận một đứa trẻ, đứa nhỏ ấy sau này kết hôn sinh con, mới thành Phó gia bây giờ.”
Cây du già thổn thức, nó biết Mộ Đan cam tâm tình nguyện sống chung cùng một nhân loại, nhưng lại không ngờ cuối cùng y còn nguyện chết cùng nhân loại kia, Trong lúc sống chung đã xảy ra chuyện gì nó không biết, nhưng suy đi nghĩ lại, với một thân tu vi như Mộ Đan thì khó có ai bức bách được y.
“Vậy ngươi có biết nguồn sức mạnh trên người ta rốt cuộc là gì không?” Cây du già vẫn chưa trả lời vấn đề của cậu, cậu chỉ có thể hỏi lại.
“Ngươi đem tay mình đặt lên trên thân ta một lần nữa.” Cây du già trầm mặc một lát rồi nói.
Phó Điềm theo lời để lên, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp nọ.
“Là căn nguyên, ngươi là đời sau của Mộ Đan, hẳn là chịu ảnh hưởng từ căn nguyên, thức tỉnh một bộ phận huyết thống.” Cây du già nói: “Còn chuyện hài tử được Mộ Đan thu dưỡng, tuy ngươi nói là vậy nhưng ta lại cảm nhận được trên người ngươi có huyết mạch của Mộ Đan.”
Phó Điềm kinh ngạc.
Cây du già chậm rãi nói: “Căn nguyên nằm trên ngực ngươi, căn nguyên của Mộ Đan được y kết thành hạt, kết ra hài tử cũng không có gì lạ.”
Nó nhớ Phó Điềm có nói, Mộ Đan và bạn lữ cùng nhau qua đời, vậy là đồng nghĩa Mộ Đan đã dùng hết tu vi cả đời của mình để tạo thành con của cả hai.
Phó Điềm theo bản năng sờ lên ngực, bắt lấy chỉ là khóa Trường Mệnh cậu được đeo từ nhỏ, cậu hỏi vấn đề mà mình lo lắng nhất, “Vậy… Căn nguyên có ảnh hưởng gì đến ta không? Ta có biến thành yêu quái không?”
Cây du già bật cười, “Nào có đơn giản vậy, người vẫn sẽ là người, yêu vẫn sẽ là yêu, yêu quái thiên địa bất dung, bao nhiêu năm mới xuất hiện một Mộ Đan. Ngươi bây giờ chẳng qua là được thừa hưởng chút huyết mạch, nên mới vận dụng được sức mạnh căn nguyên của Mộ Đan.”
Nghe vậy Phó Điềm mới yên lòng, nghiêm túc nói cảm ơn cây du già.
Cậu còn muốn nói gì nữa thì Sở Hướng Thiên đã gọi cậu từ đằng xa, cậu ngừng lại, nói với cây du già: “Sau này ta sẽ trở lại tìm ngài.” Sau đó vội vã chạy về phía Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên thấy cậu đi lâu mà chưa về, lo lắng xảy ra chuyện, tìm một lúc mới thấy cậu đứng dưới tàng cây không biết đang làm gì, liền kêu cậu lại.
“Sao em đi lâu vậy?” Sở Hướng Thiên nựng má cậu.
Phó Điềm quay đầu nhìn cây du già vẫn lặng im, lôi kéo Sở Hướng Thiên trở về điện, “Chờ chặp nữa về em kể anh sau.”
Yến hội đến tối mới kết thúc, Phó Điềm ôm tâm sự, không dám uống say, chờ khi về đến Hầu phủ, cậu liền lôi kéo Sở Hướng Thiên vào trong nhà, bảo hạ nhân lui ra ngoài.
Lúc này Phó Điềm mới ý thức được hắn hiểu lầm, hung dữ lườm hắn một cái rồi đem người đẩy ra, cúi đầu lẩm bẩm: “Đừng nghịch, em đang nói chuyện nghiêm túc.”
Cởi lễ phục rườm rà, Phó Điềm để trần nửa thân trên, ngón tay đè tới đè lui ở ngực, nhưng mãi vẫn không phát hiện được điểm gì khác thường, “Cây du già ở ngự hoa viên có quen biết tổ tiên Mộ Đan, nó nói trên người em có căn nguyên của tổ tiên, cho nên em mới có năng lực kỳ dị.”
Sở Hướng Thiên thu hồi vẻ trêu đùa, lấy tay đặt lên ngực cậu, cảm thụ nhịp đập rung động dưới làn da, “Nó còn nói gì nữa?”
Phó Điềm thuật lại mười mươi cho hắn nghe, rồi nghi hoặc đè tới đè lui, “Nhưng mà em có thấy gì kỳ quái đâu.”
Sở Hướng Thiên đánh giá thân thể cậu, lông mày xoắn chặt, lâm vào trầm tư.
Chợt hắn mở miệng hỏi: “Cây du già nói ở ngực?”
Phó Điềm gật đầu, “Đúng vậy.”
Sở Hướng Thiên duỗi tay nắm chặt khóa Trường Mệnh chỗ ngực cậu, suy đoán nói: “Nó nói ngực, có thể nào là do khóa Trường Mệnh không?”
Phó Điềm sững sờ, kinh ngạc trợn tròn mắt, chợt nhớ tới một chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước.
Dẹo said:Nào nào ngồi ngay ngắn, để tôi nói mấy má nghe một bí mật, hagtag sinh tử.(≖‿‿≖
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]