Editor: D Ẹ O
Trên cổ cậu đeo khóa Trường Mệnh, mặc dù trông rất tầm thường nhưng đây lại là vật tổ truyền, còn đặc biệt chỉ truyền cho con trưởng. Mà đến thời mẫu thân Phó Điềm, trong nhà không có trưởng tử nên nó mới đến tay Phó Điềm.
Một đời trước, Phó Điềm đến chết vẫn mang khóa Trường Mệnh, sau trọng sinh cũng không tháo nó ra.
Trước kia cậu thuộc dạng rất dễ bị thương, nhưng từ khi trọng sinh về đây lại rất hiếm, thể chất cũng được cải thiện hẳn, song vì cậu ít đổ bệnh hay chịu thương tật gì nên cũng không mấy để ý, giờ nhắc cậu mới chú ý những điểm này.
Tháo nó xuống đặt ở lòng bàn tay, hai người tỉ mỉ quan sát một hồi, tạo hình cổ điển cầm trong tay có chút nặng, màu bạc sáng rõ dù đã qua bao năm tháng, có mấy phần tinh xảo.
Phó Điềm nhìn mãi vẫn không phát hiện vấn đề gì, cậu đưa mắt dò hỏi Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên nhíu mày, cầm khóa lên, chăm chú nhìn vào một lỗ nho nhỏ khó phát giác trên mặt khóa.
Đánh giá một hồi, Sở Hướng Thiên nói: “Em bảo người lấy kim châm đến đây.”
Phó Điềm mở cửa để nha hoàn gói kim đưa lại đây, một loạt những cây châm to nhỏ bất đồng được cắm trên bọc.
Sở Hướng Thiên cầm cái nhỏ nhất, nhắm chuẩn lỗ khóa nhấn vào.
Châm đi vào một khấc, sau đó như đụng phải trở ngại, Sở Hướng Thiên ngưng mi, hai châm trái phải một trước một sau động động, khóa Trường Mệnh phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265804/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.